Không khí trong vòng chu vi trăm mét giống như bị một chưởng này của chưởng môn làm rung chuyển.
Không gian trong đó nhìn bằng mắt thường còn thấy vặn vẹo.
Trong chốc lát vang lên âm thanh chói tai!
Phàm là bất cứ ai đứng ở đây, bị như vậy sợ rằng đến cả màng nhĩ cũng sẽ bị dao động lớn đó làm vỡ
Chỉ tiếc, đối mặt với chưởng môn là Tần Vũ Phong.
Nhưng mà, mặc dù Tần Vũ Phong không bị thương vì chiêu này, nhưng trong lòng vẫn kinh hãi.
Một chương có khí thế hung hăng như thế, cho dù là anh, cũng không dám khinh thường.
Nghĩ đến đây, hai tay Tần Vũ Phong vội vàng đan chéo trước ngực, muốn bảo hộ trước ngực mình.
Nhưng cho dù nói thế nào, thực lực hai bên vẫn là kém hai trọng thiên, động tác của Tần Vũ Phong vẫn là chậm một bước.
Âm một tiếng.
Rất khó tưởng tượng đây lại là tiếng hai thân thể động vào nhau, bảo người ta là có cái gì nặng đổ vỡ chắc chẳng có ai nghi ngờ.
Chưởng môn bắt được sơ hở của Tần Vũ Phong một chưởng đập luôn vào trong ngực Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong lùi về sau mấy trăm mét mới miền cưỡng chững người lại được
Nhưng mà, Tần Vũ Phong đứng sững lại cũng không phải là bình yên vô sự, mà là ngược lại.
Tần Vũ Phong ho khan, đi theo tiếng ho khan ra ngoài là vài ngụm màu, trong đấy trộn lẫn thứ gì, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến đó mà vụn của nội tạng.
Lau máu tươi đỏ thẫm bên mép, Tần Vũ Phong có vẻ hơi tái nhợt, nhìn thấy mà giật mình Nhưng cho dù bây giờ Tần Vũ Phong có bị thương, cũng tuyệt đối không thể tùy tiện nhận thua.
Dù gì, anh vẫn còn lá bài cuối cùng chưa lật.
Nhưng đệ tử dưới chân núi không biết Tần Vũ Phong đang làm gì.
Bọn họ chỉ biết là một chiêu vừa rồi, nhất định là của chưởng môn La Phù Sơn.
Vừa thấy chưởng môn La Phù Sơn chiếm thế thượng phong, chư vị đệ tử đều bắt đầu nhảy cẫng hoan hộ, chấn phấn không thôi.
Nên biết rằng, hôm nay là hội họp lớn của La Phù Sơn, ai lại để cho tên Tần Vũ Phong đó nhiều loạn, quá mất mặt.
Nếu như hôm nay chưởng môn thắng, chuyện lúc trước coi như là một đoạn nhạc đệm nhỏ.
Nếu như thua, sợ rằng cả tông môn sẽ mất mặt không dám ra ngoài gặp người ta.
Dù trong lòng những đệ tử này, tỷ lệ thất bại của chưởng môn không lớn, thậm chí còn không có ai nghĩ rằng chưởng môn sẽ thất bại.
Nhưng không vì thế mà thấy chưởng môn chiếm thế thượng phong lại không vui vẻ.
Còn giờ khắc này, chưởng môn La Phù Sơn không vì thể buông tha, vẫn tiếp tục tấn công Tần Vũ Phong.
“Bích Đào Thánh Trảo!”
“Thiên Cương Phách Quyền!”
Thế công cả chưởng môn La Phù Sơn cuồng bạo, từng chiêu từng thức không ngừng đánh vào người Tần Vũ Phong!
Phải biết, La Phù Sơn đã tồn tại hơn nghìn năm, huống chi chưởng môn của La Phù Sơn vốn có thực lực cao thâm, từng chiêu từng thức đánh đến, Tần Vũ Phong chỉ chú ý tránh né.
Lần này, là thực sự tránh né.
Khi trước đối chiến với thiên kiêu, Tần Vũ Phong còn có thể chống cự tìm cách phản công.
Nhưng lúc này khi đối mặt với chưởng môn, Tần Vũ Phong không dám chậm trễ chút nào, thậm chí không còn dư sức lực để phân tâm công kích lại chưởng môn.
Cho dù đã hết sức nghiêm túc như vậy, nhưng qua mấy trăm hiệp, Tần Vũ Phong vẫn rơi vào thế hạ phong như cũ.
Theo từng chiêu, từng chiêu tấn công của chưởng môn, vết thương trên người Tần Vũ Phong càng ngày càng nhiều.
Tần Vũ Phong hít sâu một hơi.
Giờ phút này, áo quần của anh đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cả mặt mồ hôi lạnh trộn lẫn với máu tươi, tóc mướt mồi hồi, nhìn qua cực kỳ chật vật.
Chưởng môn đột nhiên tạm hoãn thể tấn công.
Chưởng môn chậm rãi thở ra nói với Tần Vũ Phong: “Tần Vũ Phong, La Phù Sơn chúng ta đến cuối cùng vẫn không muốn đối địch địch với cậu.
Bây giờ, cậu có một lựa chọn duy nhất, đó là lập tức rời khỏi La Phù Sơn.
Hơn nữa phải bảo đảm bắt đầu từ hôm nay, suốt quãng đời còn lại cuộc sẽ không đặt chân vào địa giới La Phù Sơn thêm lần nào nữa, tôi có thể thả cậu đi bình yên vô sự! Còn nếu cậu tiếp rục ngoan cố đi xuống, kết quả, chắc cậu cũng đoán được rồi!”
Tần Vũ Phong không nói gì, chỉ nhướn mày nhìn chưởng môn một cái.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong lấy ra từ trong túi một thứ không biết là cái gì, đưa lên miệng, ánh mắt thâm thúy, giống như đưa quyết định trọng yếu gì.
“Bát môn độn giáp, mở!”.