Chưởng môn hít một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong trước mặt mình.
Đây chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, đã có thần lực đáng sợ đến như vậy, trong tay lại còn có thần vũ mãnh liệt như vậy.
Chờ cậu ta đến tuổi của mình thi đạt được thành tựu đáng sợ đến nhường nào nữa?
Chưởng môn không dám nghĩ nhiều cũng chẳng dám ngẫm nghĩ thêm nữa.
Ông ta chỉ biết nếu mà bây giờ ông ta còn chậm chạp nữa thì toàn bộ cái La Phù Sơn này sẽ bị người trẻ tuổi trước mắt này khuấy tung cả lên.
Nhưng lúc này Tần Vũ Phong cũng không muốn cho chưởng môn cơ hội.
Tần Vũ Phong hít sâu một hơi, Hiên Viên Kiếm trong tay, vung về phía chưởng môn.
“Dũng Kiểm Trảm Thiên Cương!”
Cùng với tiếng Tần Vũ Phong quát to vang lên, một đạo kiếm khí màu đỏ tím sáng chói mắt từ chính Hiên Viên Kiểm lao nhanh ra, nhào về phía chưởng môn.
Con mắt chưởng môn co thành lại bằng cái kim, khiếp sợ nhìn chằm chằm kiếm cương màu tím không ngừng lao về phái mình, thân thể không dám do dự nhanh chóng tránh né.
Nào biết Tần Vũ Phong cũng không định cứ thể mà bỏ qua cho ông ta, kiếm khí cứ từng cái từng cái hướng về phía ông ta.
Cuối cùng, cả thân hình chợt loé, đến trước mặt chưởng môn, Hiên Viên Kiếm đã kề cạnh cổ họng ông ta.
Bich, bich, bich.
Chưởng môn dường như có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của bản thân.
Chưởng môn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Vũ Phong thể hiện sức mạnh của mình.
Hơn nữa, vào lúc này, Tần Vũ Phong tấn công liên tục không thương tiếc, hoàn toàn muốn xông lên lấy mạng chưởng môn.
Đường đường là chưởng môn, Tông sư thất trọng thiên, gần như có thể có ưu thế nghiền nát Tông sư ngũ trọng thiên của Tần Vũ Phong.
Nhưng chưởng môn không ngờ rằng Tần Vũ Phong lại sử dụng bí thuật Bát Môn Độn Giáp để ép sức mạnh của mình tăng lên.
Sau đó, sức mạnh của anh lập tức tăng thẳng lên Tông sư cửu trọng thiên.
Cho đến lúc này thì tình thế của hai người đã hoàn toàn xoay chuyển.
Tần Vũ Phong đã trở thành Tông sư cửu trọng thiên đối đầu với chưởng môn Tông sự thất trọng thiên.
Ưu thế nghiền ép lần này hoàn toàn thuộc về phía Tần Vũ Phong.
Trong chốc lát, trên mặt chưởng môn không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để hoảng sợ.
Chưởng môn hít một hơi thật sâu.
Nếu bây giờ sức mạnh của Tần Vũ Phong đã đạt đến mức bản thân ông ta cũng không thể chống cự lại, vậy thì chỉ còn một cách.
Đó là sử dụng đại trận bảo vệ núi của La Phù Sơn.
Nghĩ đến đây, chưởng môn nhanh chóng bắt đầu sử dụng phương thức truyền tin đặc biệt trong La Phù Sơn để truyền tin cho các đệ tử trong La Phù Sơn.
Chẳng bao lâu sau, gần như tất cả các đệ tử trong La Phù Sơn đều đã biết chưởng môn của bọn họ đang sử dụng đại trận bảo vệ núi của La Phù Sơn.
Phải biết rằng, trong khoảng thời gian thế hệ đệ tử này tiến vào La Phù Sơn, ngoài việc hôm nay Tần Vũ Phong xông vào La Phù Sơn thì bọn họ chưa bao giờ thấy có người nào lâm vào tình thế, đến mức cần phải sử dụng đại trận bảo vệ núi để đến La Phù Sơn.
Mà giờ đây, Tần Vũ Phong, một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, thậm chí còn có thể ở trên bảng Thiên Kiêu một thời gian.
Nhưng một thanh niên trẻ tuổi như vậy lại có thể đem đại trận bảo vệ núi của La Phù Sơn, đánh thành ra thế này, khiến cho chưởng môn phải đích thân hạ lệnh sử dụng đại trận bảo vệ núi mới có thể ngăn cản người thanh niên này.
Giờ phút này, tất cả các đệ tử đều không khỏi thắc mắc rốt cuộc thì tại sao một người ngang tầm tuổi với bọn họ như vậy mà lại có sức mạnh đáng kinh ngạc như thế?
chưởng môn, anh ta không phóng ra ngay từ đầu?”.