Nếu như có thể mà nói, Quách Thành thật sự muốn xông về đỉnh núi, ngăn địch với lại Tần Vũ Phong.
Nhưng tiếc là Quách Thành hiểu rất rõ bản thân mình có bao nhiêu cần lượng, trong lòng biết, nếu như bản thân nhất thời có dũng khí xông lên đó, tuyệt đối sẽ không có qua ngon để ăn, thậm chí có khi còn không lên được đến sườn núi thì đã bị đại trận bảo vệ núi giết cho chết rồi.
Quách Thành hít một ngụm khí lạnh, ngón tay kìm lòng không được mà bắt đầu run rẩy vì quá khẩn trương, nhưng ở trong lòng lại chỉ có thể cầu nguyện cho Thiên Vũ đại nhân bình an vô sự.
Mà cùng lúc đó, Quách Thành thu hồi ánh mắt về, quay lại trên người của Lâm Kiều Như.
Cho dù có như thế nào, thì việc bây giờ Quách Thành có thể làm, cũng chỉ có việc bảo vệ thật tốt người phụ nữ của Thiên Vũ đại nhân thôi.
Mặc dù Quách Thành của bây giờ, chỉ có thể thủ ở bên cạnh của Lâm Kiều Như, nhưng tất cả đều vẫn còn cần
Công Tôn Vũ hỗ trợ.
Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác nữa rồi.
Công Tôn Vũ nằm giữ bí pháp của Ẩn Môn Môn Phái, biết rõ làm thế nào để đột phá những võ giả đã thất bại, từ tẩu hỏa nhập ma thậm chí bạo thể mà chết ở tuyến đầu của biên giới cũng đều kéo trở về, nhưng Quách Thành lại không có biết phải làm thế nào, chỉ có thể yên lặng mà thủ ở một bên, tận lực không để bất kì ai làm phiền đến Công Tôn Vũ.
Nhưng mà đúng lúc này, lông mi của Lâm Kiều Như nhẹ nhàng chớp chớp, dường như đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Giờ phút này ở trên đỉnh của La Phù Sơn.
Tần Vũ Phong đánh ra một cỗ áp lực cực lớn, cứ như muốn làm đứt gân cốt.
Đại trận bảo vệ núi nhằm vào việc Tần Vũ Phong đến một mình, tất cả mọi người trên dưới của La Phù Sơn, đều gia nhập vào ngưng kết của trận pháp.
Cường độ của đại trận hộ pháp, không cần nghĩ cũng biết.
Cả người của Tần Vũ Phong lúc này nhận phải một lượng áp lực lớn, mặc dù là thực lực của Tông sư cửu trọng thiên, nhưng cũng vẫn khiến cho Tần Vũ Phong cảm thấy ngàn cân xiềng xích, đau không nào chịu được.
Dường như có một chiếc khóa nặng ngàn cân, trói buộc một mực bản thân mình lại.
Phải biết rằng, trước đây khi đối chiến với lại Hách Quang Minh, dù cho Hách Quang Minh mang theo Phược Long Tác, cũng không để cho Tần Vũ Phong cảm nhận một cỗ áp lực nào lớn như thế.
Lần này, Tần Vũ Phong chẳng qua là hành động bị có chỗ trói buộc thôi.
Nhưng Tần Vũ Phong của bây giờ, có thể nói là nửa bước khó đi, đến ngay cả hô hấp cũng đã trở thành một việc xa xỉ.
Một cỗ áp lực vô cùng lớn, ép cho Tần Vũ Phong cảm thấy xương cốt của bản thân Tần Vũ Phong như muốn đứt gãy hết cả.
Giờ phút này, Tần Vũ Phong cuối cùng cũng cảm nhận được, cảm giác trước đây của Lâm Kiều Như khi ở hiện trường buổi hôn yến của Tứ Hoàng tử rồi bị lão Vương gia cưỡng bức.
Triệt triệt để để, bị chèn ép từ đầu đến cuối.
Mặc dù cái sự nghiền ép này cũng không đến từ những võ giả, mà đến từ chính những đại trận bảo vệ núi.
Nhưng mà đại trận bảo vệ núi tụ lại hơn một nghìn sức lực của võ giả, nói đến cùng, uy lực dù sao cũng sẽ tăng thêm không ít.
Rất nhanh, Tần Vũ Phong lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, mất đi hoàn toàn năng lực chống cự
Một tiếng ầm vang.
Cả người Tần Vũ Phong ngã về phía trước, không còn bất kì một loại khả năng chống cự nào nữa!
Dường như là từng lỗ chân lông đều rịn ra máu tươi của Tần Vũ Phong.
Mồ hôi rơi như mưa, máu loãng trộn lẫn với lại mồ hôi, rất nhanh liền khiến cho quần áo của Tần Vũ Phong ướt sũng.
Giờ phút này, Tần Vũ Phong giống như là mới từ trong một cái dòng mau đi ra vậy.
Anh ta cắn chặt hàm răng, ngón tay căng thăng mà giữ lại ở trên mặt đất, cố gắng chống lại cỗ áp lực này.
Tiếp tục kiên trì.
Chỉ cần tiếp tục kiên trì, là có thể đưa mẹ của mình, giải cứu ra từ chân núi tối tăm ngột ngạt……
Đay có lẽ là người duy nhất, có thể chèo chống được tín niệm tiếp tục sống sót của Tần Vũ Phong.
Tất cả những đầu khổ và áp lực mà đại trận bảo vệ núi mang lại cho Tần Vũ Phong, căn bản không phải là cái gì có thể bằng nhau được.Chưởng môn nhìn một màn ở trước mặt mình thì cũng kinh hãi không thôi.
Mặc dù đối phương bây giờ là một vị cao thủ của Tông sư cửu trọng thiên, nhưng mà ở dưới địa trận hộ sơn này, có thể có đủ khả năng để kiên trì đến bây giờ đã là lợi hại lắm rồi.
Mà đến cả chưởng môn, giờ phút này cũng đều kinh hãi vô cùng.
Nhưng nếu như đổi lại là người khác, mặc dù cũng là Tông sư cửu trọng thiên như thế, e là, cũng rất khó để có thể kiên trì được đến bước này!.