Công Tôn Vũ không thể xác định Lâm Kiều Như đã chết hay chưa.
Bởi vì ngày đó lúc bọn họ chạy đến, đã nhìn thấy Tân Vũ Phong ngã trên mặt đất hôn mê, còn có Thượng Quan Uyển Nhi luống cuống chân tay ôm thi thể của Lâm Kiều Như.
Rất nhanh, Tần Vũ Phong và Công Tôn Vũ đã bị Huyền Nhã trưởng lão dẫn tới một vùng đất bằng phẳng ở sau núi.
Công Tôn Vũ liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh ta thân là đại sư huynh núi Cát Hùng, tới La Phù Sơn thăm hỏi cũng không chỉ một lần, nhưng chưa bao giờ biết La Phù Sơn còn có một nơi âm khí lan tràn, không hề có sự sống như vậy.
Huyền Nhã trưởng lão thở dài, ánh mắt thương xót nhìn về phía Tần Vũ Phong.
Thật ra trước đây giữ Tần Vũ Phong ở La Phù Sơn dưỡng thương, là ý kiến của Huyền Nhã trưởng lão và cả Trưởng môn.
Thật ra Huyền Nhã trưởng lão rất thưởng thức thực lực của người trẻ tuổi này, hơn nữa cái nhìn của ông về chuyện của Thượng Quan Uyển Nhi cũng rất giống với trưởng môn.
Tần Vũ Phong không sai, bọn họ cũng không sai, chỉ là đứng ở trên lập trường riêng, không thể không dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Nhưng nếu như có thể bình an vô sự, La Phù Sơn trong lúc Tần Vũ Phong trọng thương, giữ Tần Vũ Phong lại vài ngày cũng không sao.
Bởi vì nếu vứt bỏ thân phận trưởng lão của La Phù Sơn, Huyền Nhã trưởng lão và chưởng môn đều có ý kiến giống nhau, cũng muốn đứng về phía Tần Vũ Phong.
Lúc này, ba người đứng trước một mảnh đất hoang, vài ngôi mộ lẻ loi trơ trọi.
“Chính là nơi này!”
Trong lòng Huyền Nhã trưởng lão bị ai thở dài một hơi, chỉ vào một bia mộ nói rằng: “Lâm Kiều Như ở trong này” Đó là một tấm bia mộ lẹ loi, bên trên viết mộ của Lâm Kiều Như, chữ khắc trên bia mộ giống như được khắc với vàng, nét chữ lộn xộn.
Chỉ có một cái tên.
Tần Vũ Phong liếc mắt nhìn, giống như rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong tầm mắt chỉ có mộ bia đó, không còn nhìn thấy được bất kì thứ gì khác.
Cả người Tần Vũ Phong rét run.
Cả đời anh dường như chưa từng lạnh như thế, hơi lạnh thấu xương từ trong tim lan tràn đến lục phủ ngũ tạng rồi cuối cùng lan tới tứ chi.
Lâm Kiều Như…
Đây là phần mộ của Lâm Kiều Như, là bia mộ của Lâm Kiều Như
Lâm Kiều Như đã chết?
Anh không tin.
Không tin Lâm Kiều Như cứ chết như vậy.
Một Lâm Kiều Như hoạt bát khéo léo, giận dữ ôm cổ của anh nói sẽ ngoan ngoãn chờ anh về, hứa hẹn sẽ bảo vệ anh thật tốt.
Làm sao có thể chết chứ?
Tần Vũ Phong quả thực không có cách nào tiếp thu những chuyện xảy ra.
Nhưng thật sự đã xảy ra trước mắt Tần Vũ Phong.
Phần mộ của Lâm Kiều.
Như còn ở nơi này.
Phía dưới này, là Lâm Kiều Như đang ngủ say… Không, sẽ không!
Hai mắt của Tần Vũ Phong chợt sáng ngời!
Bia mộ thì làm sao?
Rõ ràng anh không nhìn thấy thi thể của Lâm Kiều Như! Phải biết rằng, trước đây ở trong mộ của Tần Phiệt, Tần Vũ Phong cũng từng thấy qua phần mộ của Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng sự thực chứng minh, Thượng Quan Uyển Nhi không hề nằm trong phần mộ đó!
Nếu như dưới bia mộ này, không có thi thể của Lâm
Kiều Như, vậy có phải chứng minh Lâm Kiều Như không chết?
Có phải La Phù Sơn đã giấu Lâm Kiều Như đi rồi?.