Có, hơn nữa tuyệt đối không ít.
Thế nhưng Tần Vũ Phong tình nguyện giết lầm cũng không buông tha cho bất kì ai.
Anh không tính là người tốt.
Tần Thiên Vũ anh cả đời sát nghiệt vô số, nửa đêm tỉnh mộng, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới gương mặt oán hận, đau khổ, sợ hãi của những người đó.
Nhưng Lâm Kiều Như không giống vậy.
Lâm Kiều Như là vô tội.
Cô ấy ngay cả một đứa bé ăn xin đi ngang qua nhà mình cũng hết mực quan tâm.
Trái tim Tân Vũ Phong giống như một vùng chiến trường hoang vắng, ngoại trừ từng thi thể của kẻ thù ra, chỉ còn có bầu trời hoang vu cằn cỗi đầy cát vàng mà thôi.
Nhưng Lâm Kiều Như chính là một đóa sen trắng nở giữa sa mạc, sạch sẽ thánh khiết.
Chỉ có đóa sen trắng này mới là sự sống duy nhất trong hoang mạc.
Cũng là niềm an ủi duy nhất của Tần Vũ Phong.
Nhưng Tần Vũ Phong không rõ, vì sao ông trời lại không mở mắt ra nhìn, người đáng chết là anh, làm sao lại khiến người vô tội như Lâm Kiều Như chết thay anh chứ!
Có lẽ anh đã sớm chết rồi, chết trên chiến trường phía Bắc, chết trong sự bao vây của Tứ Hải Triều, chết dưới sự ám sát của kẻ địch, chết dưới kiếm của trưởng môn La Phù môn.
Tóm lại không nên để Lâm Kiều Như thay anh nhận lấy cái chết
Nghĩ đến đây, sự đau đớn trong tim Tần Vũ Phong khó lòng đè nén, ôm Lâm Kiều Như lên tiếng chất vấn “Kiều Như, vì sao em lại ngốc như vậy?”
“Rõ ràng người chết chắc chắn sẽ là anh!”
Đệ tử La Phù Sơn nhìn Tần Vũ Phong đang ở trong cơn mưa lớn, trong lúc nhất thời không hề có ai mở miệng.
Toàn bộ không khí nơi này đã bị sự đau thương của
Tần Vũ Phong bao vậy lại.
Thậm chí người ở đây cũng không khỏi bắt đầu đau lòng.
Thế gian này lại có hai người như vậy, đem đối phương khắc sâu vào xương tủy.
Có thể liều mình cứu giúp, cũng nguyện ý dùng cơ thể chết thay.
Tần Vũ Phong ôm thi thể Lâm Kiều Như thật chặt, tiếng khóc nghẹn ngào giống như sắp nôn ra máu.
Tay anh run rẩy, sờ lên gương mặt trắng bệch không chút sự sống của Lâm Kiều Như cười: “Kiều Như, anh đưa em về nhà có được không?”
“Anh dẫn em đi…”
Tần Vũ Phong nói xong, muốn ôm Lâm Kiều Như đứng dậy rời đi.
Không một người nào nói chuyện.
Công Tôn Vũ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tiến lên ngăn cản Tần Vũ Phong.
“Tần Vũ Phong, đừng nổi điên!”
“Lâm Kiều Như đã chết rồi! Xuống mồ an nghỉ, anh tội gì phải tự dẫn vặn bản thân tới vậy?”
Mặc dù là Công Tôn Vũ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng rất khó quyết tâm không quản.
Tuy rằng Công Tôn Vũ và Lâm Kiều Như tiếp xúc rất ít, thế nhưng không khó nhìn ra, cô gái này yêu Tần Vũ Phong đến mức nào!
Chỉ là vì lo lắng cho Tần Vũ Phong, thông hận thực lực yếu kém của bản thân không thể giúp đỡ Tần Vũ Phong, cho nên mới đột phá tại chỗ!
Nếu như không phải vì yêu Tần Vũ Phong sâu đậm, làm sao có thể chỉ vì lo lắng mà đột phá được chứ? Công Tôn Vũ nhìn Tần Vũ Phong đang phát điên, trong lòng cũng chỉ còn lại thổn thức.
Thực ra anh ta chỉ là người ngoài, giây phút nhìn thấy Lâm Kiều Như, đều có thể tưởng tượng đến lúc đôi vợ chồng này gặp lại sẽ vui mừng đến mức nào.
Nhưng không nghĩ tới, chẳng qua chỉ mới qua một ngày một đêm thôi, cảnh còn người mất, trời đất cách biệt.
Lúc này, Tần Vũ Phong cụp mắt, không có chút sức lực nào nhìn Công Tôn Vũ: “Tránh ra.”
“Tôi muốn đưa cô ấy về nhà.”
“Tần Vũ Phong!” Công Tôn Vũ ở trong cơn mưa xối xả, kêu to lên một lần nữa: “Lâm Kiều Như đã chết rồi, lẽ nào bởi vì sự ích kỉ của anh, khiến Lâm Kiều Như chết rồi cũng không được yên hay sao!”.