Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi nở nụ cười ôn nhu, bày thức ăn ra trên bàn.
“Tần Phong, mau tới nếm thử nhiều năm mẹ không có xuống bếp, cũng không biết thế nào.”
“Nhất định ăn rất ngon.” Tần Vũ Phong cười đi tới giống như khi còn bé trộm ăn một miếng sườn từ trên mầm trong tay Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi giận vỗ vỗ tay Tần Vũ Phong: “Con cũng không sợ nóng sao… Tay đã rửa chưa, mau rửa tay đi…”
Khung cảnh này dường như trùng khớp với thời gian gần hai mươi năm trước.
Trước kia, Tần Vũ Phong thậm chí cũng không dám nghĩ khung cảnh trước mắt, sẽ có cơ hội phát sinh trên người mình một lần nữa.
.
Đam Mỹ Sắc
Rốt cuộc anh vẫn chờ được rồi.
Rốt cuộc chờ đến ngày bản thân cứu được mẹ từ La Phù Sơn giữa dãy núi Côn Luân.
Như vậy kế tiếp, anh nhất định có thể đợi đến khi bản thân mở một đường máu trong Ma Môn, cứu sống Kiều Nhu!
Hốc mắt Tần Vũ Phong có chút chua xót, anh chớp mất nhanh chóng che dấu hơi nước trong mắt, nghe thấy lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi ngoan ngoãn đi rửa tay.
Sau khi rửa tay quay lại, Tần Vũ Phong nhìn thấy Công Tôn Vũ giơ hai tay lên.
Ngay sau đó, một tầng hơi nước hiện lên từ trong tay Công Tôn Vũ bao bọc hai tay Công Tôn Vũ, rồi rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
“Anh Tần, thần kỳ không?” Công Tôn Vũ trừng mắt nhìn Tân Vũ Phong.
Trong nhảy mắt, Tần Vũ Phong có chút không biết nói gì.
Công Tôn Vũ cũng quá thích khoe khoang rồi!
Long Hổ Sơn tu luyện thuật pháp không giống với thế tục, có rất nhiều kỹ năng độc đáo, chẳng hạn như loại kỹ xảo khiến cho cuộc sống trở nên dễ dàng hơn này, số lượng cũng không ít.
Tất nhiên, cũng đúng là rất thần kỳ.
Tần Vũ Phong liếc mắt: “Nhàm chán”
“Ai nha, cháu Vũ lợi hại quá!”
Một bên truyền tới tiếng Thượng Quan Uyển Nhi kêu lên kinh ngạc.
Mặc dù con của mình đã hai mươi tuổi rồi, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi cũng không gặp con trai suốt mười tám năm trời, ở trong đầu Thượng Quan Uyển Nhi bất kể thế nào cũng xem Tần Vũ Phong là con nít.
Kia bạn Tần Vũ Phong… Ở trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi, tất nhiên cũng không lớn.
Nhưng nào biết Công Tôn Vũ thật sự lại ngày thơ được khen mà đắc ý như vậy, đắc ý sắp nhếch lên cái đuôi về phía Tân Vũ Phong rồi.
Tân Vũ Phong bất đắc dĩ nâng trán.
Nếu tính toán ra, năm nay Công Tôn Vũ sợ rằng đã bốn mươi tuổi đi
Làm sao còn nhàm chán như vậy.
Tân Vũ Phong thở dài, ngồi xuống bàn ăn.
“Nhanh ăn cơm đi.
Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng đưa bát đũa cho Tần Vũ Phong.
Tân Vũ Phong gật đầu.
Gặp đồ ăn vào miệng, mũi Tần Vũ Phong đau xót hốc mắt nóng lên gần như sắp rơi nước mắt xuống.
Thật ra thì Tần Vũ Phong đã sớm quên mất tay nghề của Thượng Quan Uyển Nhi rồi.
Chẳng qua là Tần Vũ Phong đã lâu không được nếm nữa, nên không dám nghĩ mình đời này còn có thể có cơ hội ăn thức ăn Thượng Quan Uyển Nhi tự mình làm lần nữa.
Quách Thành cẩn thận quan sát vẻ mặt Tần Vũ Phong: “Đại nhân, tôi làm món ăn ăn ngon như vậy à… Ngài muốn khóc rồi sao?”
Sự cảm động của Tần Vũ Phong, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Thậm chí còn đen mặt đi.
Tần Vũ Phong ho khan một tiếng: “Món ăn này là cậu làm?”
Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười nói: “Món ăn này là cháu Thành làm nha! Tới, nếm thử cái này!”
Thương Quan Uyển Nhi vừa nói, vừa gặp vài món ăn khác trên bàn cho Tân Vũ Phong
Tần Vũ Phong yên lặng ăn, mặc dù trong lòng vẫn có mấy phần cảm động, nhưng mà đã không có xúc động muốn rơi lệ như vừa rồi nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Tần Vũ Phong hoàn toàn nghỉ ngơi và hồi phục hoàn tất, tràn đầy khí lực tỉnh lại.
Tần Vũ Phong đã cố gắng hết sức để không làm phiền người khác, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn tỉnh dậy như cũ, dụi mắt rồi bước ra khỏi phòng.
“Vũ Phong, con đã tỉnh rồi sao.
Tần Vũ Phong nhẹ gật đầu: “Mẹ, thời gian vẫn còn sớm, mẹ ngủ thêm chút nữa đi..