Hoa Vũ Chiến Thần


Cho nên nhìn thấy không có gì hiểm lạ, cùng làm chỉ là một món đồ cổ mà thôi.

Đồ cổ có đáng tiền đến thế nào, nói thật cũng sẽ không có năng hơn báu vật trời đất.

Tần Vũ Phong lúc này lại có chút vui mừng, người nước Mễ chỉ xem đó là một món đồ cổ bình thường được đem đến đấu giá mà thôi.

Tần Vũ Phong không khỏi thở dài nhẹ nhõm rồi gật đầu với Quách Thành: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Hai người lại hóng gió ở bên ngoài một lúc, cho đến sắc trời dần dần tối đen mới trở về khu vườn nhỏ.

Thượng Quan Uyển Nhi không hút thuốc nhưng mũi vô cùng thính, vừa nhìn thấy Tần Vũ Phong bà ấy liền chắc chắn mà nói: “Con hút thuốc rồi.” Tần Vũ Phong năm nay đã hai mươi mấy tuổi, từng là
Thiên Vũ chiến thần có vị trí cao nhất ở Đại Hạ, không biết là ở trên biết bao nhiêu người.

Nhưng đối mặt với dáng vẻ nghiêm túc của mẹ, Tần Vũ Phong vẫn phản ứng theo bản năng mà hoảng sợ trong lòng.

Sau đó Tần Vũ Phong phản ứng trở lại, bản thân đã lớn đến như vậy rồi, xa mẹ không biết đã bao nhiêu năm, sớm đã không phải đứa trẻ uống một ngụm rượu cũng bị quản thúc nữa.

Thương Quan Uyển Nhi liếc Tần Vũ Phong với anh mắt khiển trách: “Con đó, chú ý sức khỏe cho mẹ, còn con nữa Thành, đứa nào đứa nấy ngày nào cũng ở bên ngoài liều mạng với người khác, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi mà còn tự gây hại cho bản thân.

Tần Vũ Phong và Quách Thành bất lực mà nhìn nhau sau đó cùng nhìn nhau cười.

Quách Thành thấp giọng nói: “Mẹ tôi cũng như vậy”
Có lẽ là khó khăn lắm mới tìm lại được mẹ nên trong lòng Tần Vũ Phong có chút cảm động: “Nếu cậu muốn thì tôi cũng có thể sắp xếp cho cậu nghỉ phép để về nhà thăm mẹ.”
Quách Thành lại lắc đầu.

“Thiên Vũ đại nhân có điều không biết, tôi là người địa phương ở biên cương phía Bắc, mẹ của tôi… mẹ của tôi đã ở trong trận chiến loạn lạc đó…
Quách Thành không có nói tiếp, Tần Vũ Phong lại nghe ra được hàm ý trong lời của Quách Thành.

Tần Vũ Phong nặng nề vỗ vào vai Quách Thành rồi không nói gì thêm.

Sáng sớm hôm sau.

Tần Vũ Phong đã sớm đến chỗ “nghỉ ngơi” của Lâm Kiều Như.

Lâm Kiều Như được đặt vào trong quan tài băng, khuôn mặt không bị tổn hại gì, vẫn yên tĩnh như vậy, ngoài trừ sắc mặt trắng bệch không có máu ra thì hầu như không nhìn ra điểm nào không ổn.

Tần Vũ Phong bị ngăn cách bởi quan tài băng, có chút mê mẩn mà miêu tả ngũ quan của Lâm Kiều Như, viên ngọc thạch trước ngực cũng bắt đầu nóng lên mà có cảm ứng.

Tần Vũ Phong âm thầm thở dài một hơi, xuyên qua lớp áo mà nắm chặt lấy viên ngọc thạch trước ngực.

Sẽ có cách thôi.

Sẽ cách có thể khiến Lâm Kiều Như sống lại.

Mệnh trời khó làm trái, nhưng Tần Vũ Phong tin rằng
Bản thân sẽ là người tạo ra kỳ tích để chiến thắng được ông trời.

Tần Vũ Phong hít sâu một hơi, ngón tay lưu luyến mà vuốt vuốt cái quan tài băng, cuối cùng quyến luyến không nỡ mà di chuyển ánh mắt rồi rời khỏi nơi này mà chuẩn bị xuất phát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui