Hoa Vũ Chiến Thần


Tất cả đều ở lại bên trong doanh trại.

Từ đó về sau, biên giới phía Bắc đã xuất hiện thêm một đội kỵ binh mãnh liệt nhanh chóng và vô cùng dũng cảm.

Chẳng qua là sau đó, Tia Chớp đã chết khi chiến đấu ở trên chiến trường.

Tần Vũ Phong nhìn Truy Phong ở trước mắt, mặc dù như thế nào thì cũng cảm thấy có điểm khác biệt rất lớn đối với Tia Chớp, nhưng vẫn khiến cho Tần Vũ Phong không nhịn được cảm thấy xúc động ở trong lòng.

Tần Vũ Phong thở dài rồi nói: “Đúng thật là một con ngựa tốt.” Diệp Thanh Đình không chú ý tới vẻ buồn bã của Tần Vũ Phong, vẫn ở chỗ cũ vô cùng thích thú trêu chọc Truy
Phong.

Nhưng mà ngay vào lúc này lại có một tiếng hừ lạnh không êm ái chút nào xen vào “Thật sự có thể giả bộ có cái dáng vẻ biết rất rõ về ngựa đó.”
“Tôi cũng không biết cuộc đời này anh đã từng sở vào con ngựa hay chưa nữa.”
Trong âm thanh của Diệp Kinh Dương tràn ngập sự khinh thường.

Cũng không trách Diệp Kinh Dương được, lúc trước ở dòng trưởng có rất nhiều đứa trẻ nhà giàu đã tự chơi bời làm hư bản thân, cũng không biết dòng trưởng nghĩ như thế nào mà lại đưa vào Long Môn.

Khi đến Mĩ lại tiếp tục ngu ngốc xa xỉ không có chừng mực, bản lĩnh cũng không có, dáng vẻ phú quý của một công tử cũng chỉ có mười phần trăm, luôn nghĩ mình là người của dòng trưởng thì Long Môn nhất định cũng sẽ phải nuôi.

Diệp Kính Dương không thể nào nhìn nổi, trừng trị tất cả các cậu ẩm nhà giàu đó một phen, cuối cùng cũng khóc sướt mướt quay về trong nước.

Diệp Kính Dương cảm thấy dòng trưởng với cái vị trí cậu chủ gì đó cũng chẳng có gì khác nhau.

Ở nơi đó cố gắng ra vẻ, dự đoán thắng thua về ngựa cũng có thể được, còn đua ngựa thì anh ta biết cái gì?
Gương mặt Diệp Kính Dương đầy vẻ khinh thường.

Tần Vũ Phong rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Diệp Kính Dương: “Hử? Cậu biết sao?”
Diệp Kính Dương hừ lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ ngạo nghễ: “Có biết hay không thì cũng không dám nói, nhưng ít nhất so với anh thì tôi mạnh hơn nhiều!”
“ít nhất tôi cũng biết đua ngựa một cách chân chính, anh biết không?”
Tần Vũ Phong cười nhạt: “Đúng là tôi không biết đua ngựa” Anh không biết đua ngựa, chỉ biết làm thế nào để khống chế được ngựa xung phong tiến về phía trước ở trên chiến trường.

Mà Diệp Kinh Dương thì nào có biết những thứ đó, trước mắt thấy cậu chủ của dòng trưởng không biết đua ngựa, vậy thì chính xác là không biết đua ngựa.

Coi là anh ta cũng có hiểu biết.

Nếu như không hiểu mà giả bộ hiểu thì cậu ta tuyệt đối sẽ không để cho Tần Vũ Phong này còn một chút mặt mũi nào!
Cái gì mà thứ mèo mả gà đồng này mà cũng đến Long
Môn của bọn họ.

Không cho đối phương một bài học thì không thể được!
Nghĩ đến đây thì Diệp Kính Dương không tránh được có chút vênh váo tự đắc.

Coi như cái tên Tần Vũ Phong này cũng hiểu chuyện.

Nhưng mà Tần Vũ Phong đã nhanh chóng lên tiếng.

“Nếu đã như vậy thì tôi cũng muốn biết một chút về tài cưỡi ngựa của cậu Diệp Kính Dương đây.

Anh ta nói cái gì cơ?
Diệp Kính Dương thầm kinh hãi, nhìn chằm chằm về phía Tần Vũ Phong.

Những người khác của Long Môn cũng không nhìn được mà nhìn về phía người lên tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui