Hoa Vũ Chiến Thần


“Anh… Anh… Anh giải quyết hết bọn họ rồi?” Môi Diệp Thanh Mai động hai cái, một lúc lâu sau mới tìm về tiếng nói của mình.

Tần Vũ Phong thản nhiên gật đầu, Diệp Thanh Đình lại tiếp tục trợn mắt há mồm.

Như này cũng quá nhanh rồi đó.

Cho dù ông nội mình có mặt thì có lẽ cũng không thể giải quyết những người này nhanh như vậy được?
Tần Vũ Phong không biết Diệp Thanh Đình nghĩ gì, chỉ biết Diệp Thanh Đình đang ngẩn người, anh lại lên tiếng thúc giục: “Đi thôi.”
Xe vẫn dừng tại chỗ.

Tuy rằng người giúp việc đã đi rồi, Diệp Thanh Đình hơi dừng lại.

“Chờ một chút đi… Tài xế quay lại tìm người, nếu không thấy chúng ta thì có lẽ bọn họ vẫn tìm chúng ta tiếp day.”
Tần Vũ Phong gật đầu: “Ừ”
“Cô chủ! Cô chủ! Ngài Tần!”
Mười chiếc xe địa hình đang lao về phía Tần Vũ Phong và Diệp Thanh Đình, ánh sáng chiếu rọi vào hai người.

Ban đầu Diệp Thanh Đình chưa kịp thích ứng ánh sáng như vậy, cô ta không khỏi nheo mắt.

Người lái xe chiếc xe đi đầu tiên kia nhanh chóng nhảy xuống khỏi chiếc xe địa hình, cấp bách chạy về phía Diệp Thanh Đình.

“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Diệp Thanh Đình lắc đầu, vẻ mặt có phần phức tạp: “Tôi không sao…
Bởi vì lúc trước khi Tần Vũ Phong ở Chinatown đã ra tay giúp đỡ Diệp Thanh Đình bảo vệ Chinatown, cho nên tài xế có ấn tượng rất tốt với Tần Vũ Phong.

Nhất là vừa rồi trước kia anh ta rời đi, Tần Vũ Phong thậm chí còn giúp đỡ cô chủ Diệp Thanh Đình né tránh tấn công.

Tần Vũ Phong cũng lắc đầu với tài xế: “Tôi cũng không có việc gì.

Phía sau, bắt đầu có người phàn nàn về tài xế.

“Anh có ý gì hả? Nói cô cả chúng tôi bị mười người Thiên Môn vây quanh tấn công, chúng tôi đều chạy tới đây rồi, vậy người đâu?”
Tài xế gấp tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, vừa dùng tay xoa trán vừa vội vàng nói: “Không phải, vừa rồi, vừa rồi cái con nghé già Triệu Long chết tiệt kia thật sự cho mười mấy người ra vây đánh cô cả, tôi…
“Anh ta nói thật đấy” Diệp Thanh Đình thở dài, gật đầu chứng tỏ chắc chắn.

Vừa mới nói xong toàn trường đều yên lặng như tờ.

Ông già Triệu Long chết tiệt kia còn là cao thủ tông sư nhị trọng thiên.

Phái ra mười mấy người bao vây… sau đó người chạy hết rồi à? Cô cả không bị thương chút lông tóc nào sao? Hôm nay cô cả được thần tiên bảo vệ sao? Sao có thể chứ!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều khiếp sợ nói không ra lời! Diệp Thanh Đình nhìn phản ứng của mọi người, thì lập tức đoán ra suy nghĩ của bọn họ.

Diệp Thanh Đình thở dài: “Không phải tôi mà là Tần Vũ
Phong” Sau đó nhóm người kia lại dùng ánh mắt khó nói thành lời nhìn qua Tần Vũ Phong.

Triệu Long là người có sức nặng thế nào, trong lòng bọn họ đều biết rõ.

Vậy mà với sức của một mình Tần Vũ Phong đã đánh Triệu Long chạy mất dép và mười mấy người tài giỏi dưới quyền của ông ta sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui