Hoa Vũ Chiến Thần


“Hôm nay thật sự cực khổ cho anh rồi”
Tần Vũ Phong lắc đầu, không biết đây lần thứ bao nhiêu anh tỏ ý không cần lời cảm ơn của Diệp Thanh Đình rồi.

Tần Vũ Phong vô thức cách một lớp quần áo, sờ sờ viên ngọc thạch trên ngực mình, giống như chợt nhớ ra chuyện gì vậy: “À đúng rồi, Diệp Thanh Đình, nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh, anh muốn nghe ngóng một chuyện từ em.”
“Anh cứ nói đi đừng ngại!” Ánh mắt của Diệp Thanh Đình đột nhiên sáng lên.

Tần Vũ Phong mím môi nói: “Em có biển ở nước Mễ không có báu vật của đất nào có thể hồi phục linh hồn còn sót lại không?”
Đương nhiên, Tần Vũ Phong muốn tìm thứ này cho Lâm Kiều Như.

Dù sao thì linh hồn của Lâm Kiều Như bị thương nặng như vậy cũng là vì bảo vệ anh.

Nếu như ngay cả chuyện này mà Tần Vũ Phong cũng không quan tâm thì đúng là không phải đàn ông.

Mặc dù lúc trước Tần Vũ Phong có cách, biết được Huyết Liên Tâm ngàn năm trong tay Đường Sương là bảo vật của đất dùng để phục hồi tất cả mọi thứ.

Nhưng dù có nói như thế nào thì đó là thứ mà Đường Gia Bảo chuẩn bị để hiến dâng cho Ma quân Cửu U.

Lúc đó Tần Vũ Phong không định liều mình một mất một còn với Ma quân Cửu U đâu, đương nhiên cũng không thể nào giữa đường chặn lấy Huyết Liên Tâm ngàn năm của Đường Gia Bảo, khiến Đường Gia Bảo mất đi con đường rút lui được.

Hậu quả nghiêm trọng hơn là Đường Gia Bảo bị nhằm đến, một khi Ma quân tức giận thì anh sợ rằng máu sẽ chảy thành sông.

Tần Vũ Phong không thể nào làm ra loại chuyện vô lương tâm như vậy.

Cho nên đến cuối cùng, anh chỉ có thể trừng mắt nhìn Ma quân Cửu U ngấu nghiến ăn Huyết Liên Tâm ngàn năm.

Nhưng mà, Tần Vũ Phong tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.

Đây cũng là lý do tại sao lúc này Tần Vũ Phong lại hỏi Diệp Thanh Đình.

Diệp Thanh Đình ngừng lại một chút, hiển nhiên không ngờ rằng Tần Vũ Phong sẽ hỏi cô ta về vấn đề này.

Bảo vật của đất có thể hồi phục linh hồn còn sót lại sao? Đồ vật này đúng là nghịch thiên quá rồi đó.

Nhưng thật trùng hợp, Diệp Thanh Đình thực sự có nó.

Ngay lúc này, Tần Vũ Phong mã mở miệng hỏi, làm sao
Diệp Thanh Đình có thể có lý do để từ chối cơ chứ? Diệp Thanh Đình lập tức gật đầu với Tần Vũ Phong.

“Cái này, đương nhiên là có”
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong lộ ra vẻ vui mừng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh trở lại.

Đó chính là báu vật của đất, cho dù là do Long Môn lấy ra, e rằng cái giá phải trả nhất định cũng không hề nhẹ.

е
Bảo vật của đất có thể hồi phục linh hồn còn sót lại, là một thứ vô cùng nghịch thiên.

Đối với Long Môn mà nói, e rằng giá trị cũng rất quan trọng.

Tần Vũ Phong hít một hơi thật sâu, ép chính mình lúc này phải nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

“Bây giờ anh rất cần thứ này, nếu không thì em ra một cái giá đi?”
Diệp Thanh Đình đột nhiên sững sờ.

Diệp Thanh Đình cau mày lại, giống như có chút phiền muộn vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui