Hoa Vũ Chiến Thần


Khi nhìn thấy điều này, Địch Kiệt cười một cách kỳ lạ: “Nếu bây giờ cô nhượng bộ, tôi nhất định sẽ không làm cô bị thương”
“Đừng nói nhảm nữa”
Diệp Thanh Đình đặt ra một tư thế phòng ngự, khuôn mặt xinh xắn đầy băng giá, cực kỳ nghiêm túc.

Nó ngược lại với bên kia.

Địch Kiệt không chần chừ nữa, lao đến với hai con dao lớn trên tay.

Thanh kiếm rộng ánh sáng lạnh đó, chỉ riêng mặt lưỡi kiếm đã bắt kịp chiều dài thân trên của Diệp Thanh Đình, điều này khiến người ta tự hỏi liệu Diệp Thanh Đình có sắp biến mất dưới hai thanh kiếm rộng lớn đó trong một giây tiếp theo hay không.

Làm gì có chuyện như vậy được.

Dáng người của Diệp Thanh Đình uyển chuyển như một con chim én.

Hai con dao lớn được tách ra từ trái và phải.

Cơ thể của Diệp Thanh Đình gập về phía sau và ẩn mình đi.

Ngay sau đó.

Sức mạnh toàn thân của Diệp Thanh Đình đột nhiên nổ tung, hào quang thuộc về chủ nhân và cường giả lập tức từ trong cơ thể cô ta phóng ra, những người có mặt trong nháy mắt cảm thấy rất nhiều áp lực.

Dù thế nào đi nữa, Diệp Thanh Đình vẫn là cường giả trong cảnh giới cao thủ, nhất định không phải ngàn người nói xem thường là có thể khinh thường, nói muốn xem thường khinh bỉ là có thể xem thường khinh bỉ.

“Ya!”
Diệp Thanh Đình đột nhiên hét lên, và bất ngờ tấn công Địch Kiệt như một cơn bão.

Địch Kiệt giật mình, như thể anh ta chưa từng ngờ tới việc Diệp Thanh Đình sẽ tấn công đột ngột.

Tần Vũ Phong ở một bên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ là cười lạnh một cái.

Chỉ có một điều là cấm kỵ nhất trong giao tranh giữa các chiến binh.

Đó là đánh giá thấp đối phương.

Đánh giá thấp đối phương thường đồng nghĩa với thất bai.

Bên cạnh đó, thực lực giữa Địch Kiệt và Diệp Thanh Đình không hề thấp.

Hơn nữa, Diệp Thanh Đình ngay từ đầu đã chuẩn bị đầy đủ thực lực, dự định dốc toàn lực.

Nhưng Địch Kiệt ngay từ đầu đã coi thường Diệp Thanh Đình.

Ngay cả khi Diệp Thanh Đình đã bắt đầu đánh trả, Địch Kiệt trông vẫn hoàn toàn bất ngờ, thậm chí như thể anh ta chưa bao giờ mong đợi điều đó.

Đối với hai người như vậy, kết cục đã được phân chia.

Không nghi ngờ gì rằng Địch Kiệt sẽ thua.

Không có chỗ để dò hỏi, Tần Vũ Phong đã thấy rõ sự tình rồi.

Một người đang có lợi về thực lực.

Người kia thì hoảng sợ.

Làm thế nào Địch Kiệt có thể có cơ hội chiến thắng?
Diệp Kính Dương không thấy rõ như vậy, thầm nghiên răng: “Triệu Hào này thật không biết xấu hổ.

Thật ra anh ta đã phải một ngàn môn phái của Thiên Môn tới đối phó với chị của tôi!”
“Bát Tướng Thiên Môn có thực lực gì chứ, từng người.

mạnh mẽ như thế nào, mà vẫn còn dám tới ức hiếp chị tôi, thật không biết xấu hổ là gì!”
Tần Vũ Phong nhưởng mày: “Cậu cho rằng chị gái cậu sẽ thua sao? “Tôi không nghĩ vậy!” Diệp Kính Dương không chút do dự phủ nhận.

Trên thực tế, trong lòng Diệp Kính Dương biết rằng tỉ lệ thắng của Diệp Thanh Đình là rất thấp.

Chỉ là Diệp Kính Dương không muốn nhìn thấy Diệp Thanh Đình thua, cũng không muốn thừa nhận sẽ cho rằng Diệp Thanh Đình sẽ thua mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui