Những tay đấm này đều là những người tinh nhuệ của liên minh Tứ Hải, huấn luyện có bài bản, giết người không ghê tay.
Đối với bọn họ mà nói, bắt cóc một người phụ nữ yếu đuối, chỉ như là một bữa ăn sáng!
Mà bên kia.
Lâm Kiều Như còn không biết, chính bản thân mình đã lâm vào nguy cơ, sau khi xuống chiếc du thuyền Costa Victoria, cô liền ngồi xe về biệt thự Star River.
“Kiều như, đã trở về!”
Tần Vũ Phong cười đứng dậy nghênh đón.
Đột nhiên, Lâm Kiều Như buông xuống sự rụt rè của ngày trước, bổ nhào vào trong lồng ngực anh, cánh tay cô gắt gao ôm lấy eo anh, dáng vẻ lưu luyến của một chú chim nhỏ nép vào người.
“Làm sao vậy?”
Tần Vũ Phong vỗ vỗ bả vai cô, quan tâm hỏi.
“Không...
Không có gì, chỉ là tham gia yến hội có chút mệt mỏi...”
Vừa rồi ở trên du thuyền, Lâm Kiều Như bị ép quỳ xuống, thiếu chút nữa bị uống nước rửa chân.
May mắn chủ tịch Phong Vân kịp thời đi đến, lại cứu cô một lần nữa.
Hiện giờ bình an trở về, cô hơi do dự một chút, vẫn là không kể sự việc nguy hiểm trước đó cho Tần Vũ Phong.
Một mặt, là không muốn Tần Vũ Phong lo lắng.
Cảm ơn đã đọc truyện tại Tamlinh247
Về mặt khác, là sợ Tần Vũ Phong ghen với chủ tịch Phong Vân.
Ở trong lòng cô, đã coi Tần Vũ Phong là bạn trai, bất luận những người khác có ưu tú như thế nào, đều sẽ không thay đổi tình cảm.
Cô đối với chủ tịch Phong Vân, có chỉ có cảm kích, mà không hề có thứ tình cảm khác.
Nhưng mà, thời điểm mà cô biết chủ tịch Phong Vân chính là Tần Vũ
Phong, không biết lại sẽ có biểu tình như thế nào.
Ngày hôm sau, Lâm Kiều Như ngồi xe buýt, đến tập đoàn Phong Vân đi làm
Khi cô còn cách công ty khoảng mấy chục mét.
“Ầm ầm ầm!”
Từ xa thấy mấy chiếc xe chở hàng, đi nhanh đến.
Cửa xe mở ra, mười mấy đàn ông nhảy xuống, mắt lộ ra ánh mắt độc ác.
“Mục tiêu xuất hiện!”
“Bắt lấy cô ta!”
Bọn họ động tác cực kì dứt khoát, như sói tựa hổ, đánh lên người Lâm Kiều Như.
Vừa đúng lúc này, Lâm Kiều Như đang đeo tai nghe nghe nhạc, căn bản
không nhận thấy được nguy cơ ở đằng sau.
Tình hình đúng là nghìn cân treo sợi tóc!
“Oanh!”
Những người đàn ông phía sau, đột nhiên bộc phát ra chuỗi sát khí khủng bố, giống như núi lửa bùng nổ, cực kì mạnh mẽ.
“Là ai?”
Mười mấy tay đấm của liên minh Tứ Hải, cả người căng thẳng như gặp phải quân địch, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ chỉ cảm thấy hoa mắt, hình như có một hắc ảnh hiện lên.
“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
Âm thanh đập liên tục, hết đợt này đến đợt khác, không dứt bên tại.
Chỉ có một vài khuôn mặt, mười mấy tay đấm đã được huấn luyện kỹ càng, đều bị đánh bò trên mặt đất, căn bản không kịp phản ứng, liền hoàn toàn ngất đi.
Từ đầu đến cuối, bọn họ thậm chí cũng chưa thấy rõ dáng vẻ của đối phương, cũng không thể phản kích nổi một đòn.
Hai bên thực lực chênh lệch, giống như cách biệt một trời một vực!
Trên thực tế, đánh bại bọn họ, cũng không phải là một người đàn ông hung dữ mạnh mẽ, mà là một cái mỹ nhân lạnh lùng với khuôn mặt xinh đẹp!
Một người cực kì giỏi giang với mái tóc ngắn, dáng vẻ anh hùng, mặc bộ quân trang màu xanh lá, không hề có huân chương, không có quân hàm.
Giữa lông mày, để lộ sự lạnh lẽo, giống như một khối băng tuyết vạn năm.
Cho dù có được nhan sắc tuyệt trần, phong hoa đại tài, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ, không dám đến gần.
Công hoa!
.