Dường như cả Dương Hải đang sôi sục.
Thế nhưng Lâm Kiều Như vẫn giữ thái độ bình thản, mỗi ngày đi làm như thường lệ.
Đối với cô mà nói, chiến thần Thiên Vũ hay lễ trao giải quá là xa vời, không có chút liên quan gì đến cô.
Cô chỉ sống những ngày tháng bình yên, có Tần Vũ Phong đồng hành cùng mình là đủ rồi.
Vào đêm trước lễ trao giải, Tần Vũ Phong trở về nhà, trong tay cầm hai tấm thiệp mời tinh xảo.
Phía ngoài được mạ vàng, hình dáng độc đáo, thoạt nhìn đã biết không phải món đồ tầm thường.
“Đây là gì thế anh?” Lâm Kiều Như tò mò hỏi.
“Thư mời tham gia đại lễ ngày mai đó” Tần Vũ Phong trả lời.
“Anh lấy ở đâu vậy?” Lâm Kiều Như cực kì ngạc nhiên.
Có tin đồn cho rằng một tấm thiệp mời có giá tận 3000 tỷ, bây giờ trong tay Tần Vũ Phong là 2 tấm thiệp lên tới 6000 tỷ?”.
“Là chủ tịch Phong Vân cho anh đó! Ngày mai anh ấy phải đi công tác, không có thời gian tham gia đại lễ nên đã tặng thiệp mời cho anh! Kiều Như, chúng mình cùng nhau đi nhé!” Tần Vũ Phong chủ động đưa ra lời mời.
“Cái này.” Lâm Kiều Như không hề hào hứng mà ngược lại cô còn do dự.
“Tần Vũ Phong, anh nên gửi lại thiệp mời cho chủ tịch Phong Vân đi! Món quà này quá đáng quý, chúng ta không thể nhận được đâu! Đợi đến khi hoàn thành dự án em sẽ từ chức khởi tập đoàn Phong Vân, chúng ta cố gắng đừng làm phiền chủ tịch Phong Vân nữa nhé!” Lâm Kiều Như kiên định nói.
Trước đây, cô đã nhận được quá nhiều sự ưu ái của chủ tịch Phong Vân, nếu như cứ tiếp tục như thế, trong lòng cô sẽ vô cùng áy náy, hổ thẹn.
Cô đã hạ quyết tâm phải rời khỏi tập đoàn Phong Vân ngay lập tức, | ngay cả khi thu nhập của cô ấy sẽ giảm đi..
| Cảm nhận được sự bướng bỉnh của cô, Tần Vũ Phong chỉ khẽ cười.
Ngày mai, anh sẽ thú nhận tất cả với Lâm Kiều Như, nói ra thân phận thật sự của mình, đến lúc đó cô sẽ không phải khó xử như bây giờ nữa.
“Kiều Như, xem như đây là lấy cuối cùng đi em! Lẽ nào...em không muốn một lần được nhìn thấy phong thái của chiến thần Thiên Vũ sao?” Tân Vũ Phong cười hỏi.
“Vậy thì...được thôi!” Lâm Kiều Như do dự một lúc rồi gật đầu.
Cô cùng vô cùng ngưỡng mộ chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết.
Và cơ hội như vậy cũng chỉ có một lần trong đời cũng không nên bỏ lỡ.
Đồng thời lúc này, tại gia đình nhà họ Lâm.
Kể từ khi bị đuổi khỏi biệt thự Star River, cả nhà Lâm Yến Vân đành phải trở về ngôi nhà cũ sinh sống.
Mấy ngày trước, Lâm Yến Vân chịu tất cả sự sự nhục ở trên thuyền, uống nước rửa chân của hàng trăm tinh nhuệ biên giới phía Bắc, giờ tâm trạng cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta cứ tự nhốt mình trong phòng, dường như cô ta sắp bị trầm cảm.
“Trời ơi! Sao bên ngoài lại có nhiều xe quân đội đến thế?” Dương Nguyệt Dung bỗng nhiên hét lên.
Lâm Yến Vân mở cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy mười mấy chiếc xe eep mang biển số đặc biệt đang đỗ khắp nơi, hàng xóm háo hức vây xem.
“Cốc! Cốc! Cốc!”.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lâm Quốc Kiển đi ra ngoài mở cửa.
| Một đội vệ binh xông vào, người nào người nấy hung hãn, dự tợn như sói như hổ.
Trên ngực trái của họ có vật tổ hình hổ, rõ ràng họ là tinh nhuệ đến từ biên giới phía Bắc.
Nhìn thấy cảnh này, cả nhà họ Lâm sợ xanh mặt, hai chân run cầm cập.
“Thình thịch!”
Lâm Yến Vân sợ đến mức quỳ xuống, thảm thiết van xin: “Các vị đại | nhân, việc làm loạn trên tàu mấy ngày trước đều do Đường Tam Hoàng chỉ thị, tôi cũng bị ép nên không còn cách nào khác! Bây giờ du thuyền Costa Victoria cũng đã bị đình chỉ rồi, cầu xin các anh hãy buông tha cho tôi!”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Ba người Lâm Quốc Kiến, Dương Nguyệt Dung, Lâm Hoàng Quân cũng quỳ xuống đất, cầu xin tha mạng..
Ai ngờ rằng ngay lúc sau, thủ lĩnh nhìn bọn họ nói: “Mọi người hiểu lầm rồi! Chúng tôi không đến đây để bắt mọi người mà là đến để gửi thiệp.
mời!”
.