Hoa Vũ Chiến Thần


Phiệt chủ gọi điện thoại đến?

Ngay lập tức, tất cả thị vệ của Tần phiệt đều kinh ngạc, đứng nghiêm chỉnh nghe lệnh.

Ở trong lòng họ, phiệt chủ là trời!

Tần Vũ Phong biểu tình chẳng có gì thay đổi, nhưng trong mắt anh đã toát ra hàn ý, lộ rõ sự sắc sảo, lạnh đến thấu xương.

Đại quản gia không dám chậm trễ, lập nghe điện thoại.

Một giây sau, màn hình điện thoại hiện lên một người đàn ông trung niên đầy uy nghiêm.

Lông mày lưỡi mác hướng lên, tròng mắt sáng như đuốc, mặc dù đã bước sang tuổi trung niên, nhưng cũng đủ nhìn ra, thời còn trẻ ông ta cũng là một người đẹp trai.

Một cách vô hình, trên người ông ta toát ra hơi thở của kẻ uy quyền, thoạt nhìn có thể nhận thấy, đây là một người nhiều năm chỉ huy kẻ khác, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy khiếp sợ.

“Kính chào phiệt chủ!” “Kính chào nhiệt chủ!” “Kính chào phiệt chủ!”

Tất cả thị vệ có mặt trong sân, đều quỳ xuống, cung kính vô cùng “Sự việc giải quyết đến đâu rồi? Nó đã đồng ý hay chưa?” Tần Thiên Vương nhàn nhạt mở miệng, hỏi đại quản gia.

“Phiệt chủ, cậu chủ Phong có vẻ như không muốn trở lại Đế Đô!” Đại quản gia khó xử trả lời.

“Đưa điện thoại cho nó, tôi tự nói chuyện với nó!” Tần Thiên Vương phân phó nói.

Đại quản gia lập tức cầm điện thoại đưa cho Tân Vũ Phong.
Năm đó, Tần Vũ Phong chạy đến Dương Hải không lâu, liền bị bắt trở về.

May mà không rơi vào tay người phụ nữ độc ác Khương Thạch Phương, mà là bị bắt đến trước mặt Tần Thiên Vương.

Tần Thiên Vương là người có lòng dạ sắt đá, liên minh với nhà Khương Phiệt.

Chính vì vậy, sự tồn tại của Tần Vũ Phong giống như một cái gai nhọn, bị kẹp giữa cổng lớn của hai nhà quyền quý.

Vì vậy, Tần Thiên Vương trực tiếp đem Tần Vũ Phong đẩy đến biên giới phía bắc, mặc kệ cho Tần Vũ Phong tự sinh tự diệt, chết hay sống cũng không liên quan đến Tần Phiệt.

Nhưng ông ta nghìn lần cũng không nghĩ đến, hành động vô tình của bản thân làm ra năm đó, đã tôi luyện lên một vị chiến thần hộ quốc!

Sau bao nhiêu năm trôi qua, hai bố con cuối cùng cũng gặp mặt!

“Cho anh ba ngày, lập tức trở về Đế Đô! Tần Thiên Vương lành lạnh mở miệng.

Không có nửa phần ấm áp, đơn giản chỉ là một mệnh lệnh lạnh lùng!

Tần Vũ Phong cúi đầu xuống, nhìn vào khuôn mặt trên màn hình điện thoại, nhìn người đàn ông đáng ra anh phải gọi một tiếng “bổ”, mà không cách nào kiềm chế được ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong lòng.

“Lão già súc sinh, ông coi tôi là người hầu nhà mình thật đấy à, muốn gọi đến là đến, muốn đuổi đi là đi sao?”

Tần Vũ Phong trực tiếp la mắng.

Trên chiến trường, anh luôn vững vàng bình tĩnh, bày mưu lập kế, mặc kệ kẻ địch khiêu khích như thế nào, đều sẽ không mất đi lý trí.

Nhưng đối mặt với Tần Thiên Vương, anh không cách nào giữ vững được sự bình tĩnh.

Vừa nghe thấy cách xưng hô này, sắc mặt Tần Thiên Vương tái nhợt, cơ mắt giật giật, rất dễ nhận thấy là ông ta đang vô cùng giận dữ.

Đường đường là phiệt chủ Tần Phiệt, sự tồn tại của ông ta cao quý đến cỡ nào chứ?

Ngay cả người của hoàng thất khi gặp mặt ông ta, cũng phải cung cung kính kính, ông ta nào đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy đâu?

“Thằng khốn nạn!”

Mặt mày Tần Thiên Vương u ám, quát mắng: “Nói bậy nói bạ, láo toét.
với người lớn! Lẽ nào lúc mẹ mày còn sống, không dạy mày thế nào là quy củ hả?”.

“Câm miệng! Đừng nhắc đến mẹ tôi nữa, ông không xứng!”

Hai mắt Tân Vũ Phong gằn lên đỏ thẫm, nghiến răng rống lên.
"Haha..."

Nhìn dáng vẻ Tần Phong Vũ tức giận, Tần Thiên Vương trái lại mỉm cưới, vẻ mặt tràn đầy sự khinh bỉ:

“Sao nào? Mày vẫn còn nhớ đến cái chết của Uyển Nhi năm đó, vẫn còn canh cánh trong lòng sao? Năm đó, là do Thạch Phương quá kích động rồi, tạo đã phạt bà ấy cẩm túc ba tháng, mày còn chưa vừa lòng ha?"

Nghe thấy những lời này, Tần Vũ Phong tức giận đến run người, mười ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng cũng không nhận ra.

Mẹ anh bị một chiếc xe tải cán chết, vô cùng bị thảm!

Vậy mà Khương Thạch Phương chỉ bị cẩm túc có ba tháng, không đau không đớn!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui