“Yến Tử Liên Hoàng Thích!” Tuy nhiên, Hắc Tử đã làm hết mọi thứ có thể, nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Tần Vũ Phong dường như có thể đoán được biết trước các thủ đoạn tấn công của anh ta, mỗi lần đều đánh ngay khuyết của anh ta, để anh ta không cách nào thể hiện được sức lực, cảm giác khó chịu không nói nên lời.
“Anh có những cú đấm thẳng yếu, những cú móc không tinh anh, bước chân lỏng lẻo, phản ứng chậm chạp, không có chiêu thức nào của anh là được hết!”
“Một kỹ năng tầm thường như vậy, vẫn muốn chiến đấu với tôi sao?”
Từng lời mắng mỏ của Tần Vũ Phong, hoàn toàn đã đánh mất đi sự tự tin của Hắc Tử.
“Làm sao có thể chứ?”
Sắc mặt Hắc Tử xám xịt như đống tro tàn, ánh mắt mờ mịt: “Đây là thuật chiến đấu bí truyền trong quân đội, cương quyết và mạnh mẽ, bất khả chiến bại! Làm sao anh có thể đoán được chiêu thức của tôi?”.
"Haha..."
Tần Vũ Phong cười nhạt một tiếng, nói với anh ta: “Vì thuật chiến đấu này, là do tôi tự mình sáng tạo ra!”
Một câu nói đơn giản, nhưng giống như là tiếng sấm kinh hoàng, mà nổ toang trong tại Hắc Tử.
Năm đó Hắc Tử còn ở đội đặc chiến Phi Ưng, lúc cấp trên truyền dạy thuật chiến đấu này, đã từng nói rằng, thuật chiến đấu này, được tạo ra bởi một vị cấp cao, nhân vật lớn của Uy Chấn Cửu Châu 8 L/1, tự mình sáng lập.
Về thân phận của nhân vật quan trọng đó, vẫn là tuyệt mật, và không dễ dàng tiết lộ.
“Ngài...thưa ngài, anh rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Giọng của Hắc Tử run lên, và giọng điệu của anh ta tràn đầy vẻ kính sợ.
Tần Vũ Phong chắp tay đứng, im lặng không nói, không hề có ý muốn trả lời.
Hắc Tử khi nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt tối sầm lại, không tránh khỏi một chút thất vọng.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Ngay lúc này, Tiêu Mặc Chiến sải từng bước chân đến bên anh ta, hạ thấp cổ họng, dùng giọng nói mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy:
“Tên anh ấy là Tần Thiên Vũ, anh ấy là vua của biên giới phía Bắc!” “Cái gì?”
Cơ thể của Hắc Tử bị chấn động, như bị điện giật vậy, trong tim anh ta như có một cơn sóng lớn dữ dội.
Trong cuộc sống này, có người sinh ra đã là cướp, có người sinh ra để làm vua!
Các vị tướng nổi tiếng sáng giá nhất của thiên hạ, trong số đó ngôi sao sáng nhất, đương nhiên là chiến thần Thiên Vũ của Đại Ninh!
Nghe nói chiến thần Thiên Vũ không có lại lịch gì, xuất phát từ biệt đội cảm tử, đã trải qua vô số trận chiến, từng bước từng bước đạt tới đỉnh cao.
Với hàng triệu binh lính, trấn giữ ở phía Bắc!
Nổi tiếng khắp thiên hạ, Uy Chẩn Cửu Châu!
Chỉ cần nhắc đến tên “Tần Thiên Vũ”, là có thể khiến kẻ địch kinh sợ, hoảng sợ mà bỏ chạy.
Cách đây không lâu, cấp trên con phong anh là “vị tướng đứng đầu trong cả trăm vị tướng”, lại thêm áo thêu mãng xà trên người, cao quý ngút trời!
Không hề khoa trương khi nói rằng, chiến thần Thiên Vũ là thần tượng của tất cả các chiến binh Đại Ninh, thậm chí cả chỗ dựa tinh thần!
Hắc Tử không bao giờ nghĩ rằng, chính mình thực sự lại có thể nhìn thấy chiến thần Thiên Vũ, còn vung nắm đấm với chiến thần.
"Bich!" Đột nhiên, đầu gối Hắc Tử yếu ớt, quỳ xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt: “Thưa đại nhân, tôi đã sai...tôi không nên vì đồng tiền mà sa ngã, không đáng là một con chó của nhà họ Lăng!”
Tần Vũ Phong cúi xuống nhìn anh ta trịch thượng, nghiêm khắc khiển trách: “Đứng lên ngay! Anh là chiến sĩ của Đại Ninh, là tinh nhuệ của đội đặc chiến Phi Ưng, sao có thể dễ dàng quỳ xuống trước người khác như vậy?”
Nghe nói vậy, Hắc Tử ngay lập tức đứng dậy.
Đồng thời, anh ta giơ tay phải lên, đặt ở giữa hai lông mày, chào Tần Vũ Phong theo nghi thức quân đội một cách hoàn hảo nhất.
“Anh yên tâm quay về đội, tiếp tục phục vụ quân đội mười năm, rửa sạch tội lỗi! Còn về phần em gái của anh, tôi sẽ phải người bảo vệ cô ấy chu toàn!” Tần Vũ Phong trầm giọng nói.
“Cảm ơn đại nhân!” Hắc Tử vô cùng phấn khích.
Một lời hứa của chiến thần, quan trọng hơn cả ngàn vàng! Có lời hứa này, cần gì phải sợ nhà họ Lăng nữa? Hắc Tử lập tức quay người, đi về phía ngoài biệt thự.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Chiều hoàn toàn lo lắng, hét lên một cách điên cuồng:
“Hắc Tử, anh đang làm gì vậy?”
“Đừng quên, chính anh trai tôi đã trả tiền chữa bệnh cho em gái của anh.
Anh không sợ em gái mình...gặp phải sự trả thù của nhà họ Lăng sao?”
“Mau quay lại cứu tôi!”
- ------------------
.