Lăng Chiêu hét đến khản cả cổ, nhưng Hắc Tử không hề quay đầu lại, trực tiếp biến mất trong màn đêm.
Trong lúc này, khuôn mặt của Lăng Chiêu như đống tro tàn, rơi vào sự tuyệt vọng trước giờ chưa từng có.
Anh ta vốn dĩ cho rằng, nhiệm vụ tối nay vô cùng dễ dàng.
Có Hắc Tử giúp đỡ, không thể thất bại được.
Ai biết được chỉ với một câu nói của Tần Vũ Phong, đã khiến Hắc Tử phản bội nhà họ Lăng, lựa chọn ra đi không chút do dự.
Bây giờ, Lăng Chiều đã bị đá vào đầu gối bên phải, không thể di chuyển, giống như con cá nằm trên thớt, chỉ có thể tùy người khác mà xâu xé.
“Rầm!” “Rầm!” “Rầm!”
Tần Vũ Phong bước từng bước lên phía trước, trịch thượng nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng, giống như đang nhìn một cái xác chết.
“Thằng nhóc, mày...mày đừng làm loạn! Tao là cậu hai của nhà họ Lăng, nếu mày còn dám làm tổn thương tạo lần nữa, nhà họ Lăng tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho mày, toàn bộ tỉnh Thạch Trì, tất cả đều sẽ là kẻ thù của mày!”.
Lăng Chiêu sợ hãi cực độ, đến mức anh ta chỉ có thể lừa dối, và chuyển ra khỏi gia tộc đã từng xem là chỗ dựa.
Những lời đe dọa này, ngược lại đã phản tác dụng.
“Hừ!”.
Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ là một Thạch Trì nhỏ bé, cũng không thể lọt vào mắt của tôi! Hơn nữa hiện tại, tôi muốn giết anh, ai có thể ngăn cản?”.
Vừa dứt câu, Tần Vũ Phong giơ chân lên, tức giận mà đạp lên đầu gối.
trái của Lăng Chiêu.
“Rắc rắc!”.
Lại là những tiếng xương gãy.
"A!"
Lăng Chiêu lại hét lên một tiếng xuyên tim nát phổi, đau đến sống không bằng chết, khóc long trời lở đất.
Anh ta là cậu chủ nhà họ Lăng, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa không lo miếng cơm manh áo, được cưng chiều hết mực, bất kể đi đến đâu cũng là khách vip, làm gì phải chịu qua tội lỗi như vậy?
Giờ phút này, anh ta hận là có thể chém Tần Vũ Phong ngàn vạn lần, nhưng căn bản hoàn toàn không có khả năng đó.
“Có nợ thì phải có trả,nợ máu phải trả bằng máu!”.
“Khi các người giết Thường Lân, có bao giờ nghĩ rằng...anh sẽ kết cục như thế này không?”.
Hai mắt Tần Vũ Phong hiện lên tia sáng lạnh lẽo, sát khí từ trong cơ thể, gần như muốn sôi trào.
“Xin ngài...đừng giết tôi, tôi quỳ lạy Quách Thường Lân vẫn chưa được sao?”
Lăng Chiều ngay lập tức dùng tay của mình chống đỡ mặt đất, tuyệt vọng quỳ xuống hướng về xác chết, không ngừng quỳ lạy.
“Bùm! Bùm! Bùm..” Những tiếng dập đầu ngu dốt, cái này đến cái khác, không ngừng vang bên tại.
Vì sinh mạng của mình, Lăng Chiêu đã từ bỏ tất cả tôn nghiêm và sự kiêu hãnh của mình, giống như một con chó điên không như vậy.
Tần Vũ Phong cúi người, từ trong túi lấy điện thoại di động của anh ta ra, muốn dùng điện thoại di động của anh ta,chụp lấy tình cảnh lúc này.
Tuy nhiênvới hành động này, đã khiến Lăng Chiêu tái mặt vì sợ hãi, trên khôn mặt lộ ra vẻ kinh hoàng không thể che giấu.
“Không! Đừng đụng vào điện thoại của tôi, mau trả lại cho tôi!” Anh ta cố sức vươn tay ra, muốn giật lấy chiếc điện thoại.
Phản ứng bất thường này, khiến Tần Vũ Phong cảnh giác ngay.
Trong điện thoại di động, e rằng có điều kì lạ gì đó!
Tân Vũ Phong lập tức mở điện thoại lên, lục soát kỉ lục các cuộc gọi gần đây, không có gì đặc biệt.
Nhưng trong album ảnh, có một đoạn phim được bảo mật.
Tần Vũ Phong có thể trở thành chiến thần Thiên Vũ, không chỉ dựa vào vũ lực, về phương diện ẩn nấp, theo dõi, tình báo cũng vô cùng xuất sắc.
Chỉ mất vài phút ngắn ngủi, đã có thể gải được mật mã đó.
“Không! Làm ơn...
đừng xem đoạn phim đó!”
Lăng Chiều cầu xin trong tuyệt vọng, và thậm chí còn khóc thành tiếng, hình như trong đó có bí mật ẩn giấu không thể để người khác biết được.
Càng như vậy, Tần Vũ Phong càng là tò mò, trực tiếp bấm vào đoạn phim...
Trong màn hình, đó là tầng thượng của một tòa nhà.
Chỉ nhìn thấy Quách Thường Lân bị đánh bầm dập mặt mũi, bầm tím khắp cả người, nằm bẹp trên nền đất lạnh.
Ở phía đối diện, có một nhóm súc sinh đắc ý mà quên cả hình tượng.
Lăng Ngụy, Lăng Chiêu, còn rất nhiều cậu chủ của tỉnh thành.
Tô Kỳ Hoa bị họ kẹp ở chính giữa, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy những vệt nước mắt.
- ------------------
.