Nửa đêm, tại biệt thự nhà họ Quách.
Thân hình Tần Vũ Phong cao lớn, đang trông coi thi thể Quách Thường Lân.
Đột nhiên, Tiêu Mặc Chiến bước vào, kính cẩn bẩm báo: “Thưa đại nhân, người giết Thường Lân trong video đã được điều tra rõ ràng, bọn họ chính là các công tử nhà giàu của tỉnh!”
“Nhưng một trong số họ, tên là Dương Tranh, có thân phận không tầm thường! Bố anh ta là nhân vật tầm cỡ trong thế giới ngầm của tỉnh Thạch Trì, Dương Hổ!”
“Vậy sao?” Tần Vũ Phong nhướn mày, mắt đột nhiên sáng lên.
Mặc dù anh mới ở thành phố Dương Hải trong ba năm, nhưng đã từng nghe đến tiếng tăm của Dương Hổ.
Tại thủ phủ của tỉnh, Dương Hổ đã thành lập đế chế của riêng mình với hàng chục nghìn con ngựa..
Ông ta một tay che trời, hô mưa gọi gió trong thế giới ngầm. Bất kể là thân phận hay thực lực, ông Kiều Bát của Dương Hải đều không có tư cách xách giày cho ông ta.
Nếu đã như vậy, xem ra đối với cái chết của Quách Thường Lân, nhà họ Dương không tránh khỏi có liên quan.
Lăng Ngụy đã âm thầm sắp xếp! Tô Kỳ Hoa dùng sắc đẹp để quyến rũ.
Dương Tranh dùng bạo lực để trấn áp! Ba mũi tấn công đã trực tiếp bức chết Quách Thường Lân.
Nếu không có Tần Vũ Phong đến, Quách Thường Lân sẽ bị chết oan, không ai có thể lật ngược vụ án cho anh ta.
“Đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ? Xin hãy cho phép thuộc hạ trực tiếp dẫn người tiến vào nhà họ Dương bắt giữ Dương Tranh chứ?” Tiêu Mặc Chiến trầm giọng hỏi.
Ở trong tỉnh, Dương Hổ là một nhân vật máu mặt đáng sợ.
Nhưng lần này, nhà họ Dương đã vấp phải tảng đá lớn.
Tần Vũ Phong là ai chứ? Chiến thần Thiên Vũ, vua của phương Bắc, đứng đầu trăm vị tướng.
Chỉ cần anh hạ lệnh, hàng triệu quân tinh nhuệ sẽ trực tiếp tiến về phía Nam, đủ sức làm chấn động núi sông.
Không nói đến nhà họ Dương, ngay cả một thành phố hay một đất nước cũng không thể chống lại lửa giận của Tần Thiên Vũ!
“Trước hết đừng quá hấp tấp!”.
Tần Vũ Phong suy tư một chút, sau đó chậm rãi nói: “Nếu bây giờ trực tiếp đi bắt người, chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ.
Tôi chỉ muốn xem xem, rốt cuộc bản lĩnh của bọn họ đến đâu.
Nhà họ Lăng vừa rồi đã kinh động đến cả phó tổng đốc, vở kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu”
“Vâng!”.
Tiêu Mặc Chiến gật đầu.
Nếu là tướng lĩnh của vùng đất khác ở phương Bắc, khi ở trên địa bàn Thạch Trì, có lẽ cũng phải dè chừng phó tổng đốc vì dù sao đây cũng là địa bàn nhà người ta.
Nhưng Tần Vũ Phong thì khác!
Anh nắm trong tay Đạo Bắc thần.
có đặc quyền cao nhất, trảm trước tấu sau.
Cho dù trực tiếp chặt đầu Dương Thiên Hải đi chăng nữa, cũng không ai dám kết tội anh.
“Tít! Tít! Tít!”
Đột nhiên, có tiếng còi cảnh sát vang lên ở đằng xa, đặc biệt gây chói tại trong đêm tối.
Ngay sau đó, hàng chục tên lính tuần tra với đạn đã sẵn sàng xông vào biệt thự..
Bọn họ đã được huấn luyện kỹ càng, đồng thời rút súng ra nhắm vào Tần Vũ Phong và Tiêu Mặc Chiến.
“Giơ tay lên, không được nhúc nhích!”
Không khí trong biệt thự đột nhiên trở nên căng thẳng, cả biệt thự nồng nặc mùi khói thuốc súng..
“Đáng chết!”.
Hai mắt Tiêu Mặc Chiến bừng bừng lửa giận, chỉ muốn tiết lộ thân phận thật sự.
Tần Vũ Phong VỖ VỖ vai anh ta ra hiệu đừng nóng vội.
"Bich!" “Bich!" “Bich!”
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bước ra khỏi đám đông và dùng ánh mắt sắc lạnh lướt qua hai người họ.
“Tôi là La Cường Kiệt, trưởng phòng tuần tra của Thạch Trì.
“Tôi vừa nhận được báo cáo rằng có người vi phạm pháp luật, phạm tội hành hung, đánh gãy chân cầu hai nhà họ Lăng, còn đe dọa cả phó tổng đốc”
“Trong các người, kẻ nào là Tần Vũ Phong, bước ra đây cho tôi!”
Lời nói của ông ta vừa dứt, Tần Vũ Phong rất hợp tác mà tiến lên một bước.
“Là cậu sao?” La Cường Kiệt nheo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Tuổi tác còn trẻ mà dám gây ra tội ác như vậy, quả nhiên là to gan.
Có người nói cậu có thể lực chống lưng, nhưng nơi này là Thạch Trì, không phải nơi cho cậu muốn làm càn.
Đem cậu ta về phủ tổng đốc, giao cho ông Dương thẩm
vấn”
Nói xong, La Cường Kiệt vung tay ra hiệu.
.