Từ xa nhìn lại chỉ thấy bên sườn máy bay trực thăng khắc một con Kỳ Lân vô cùng uy nghiêm.
“Trời ạ!”.
“Đây là ký hiệu của quân Kỳ Lân phía nam!” “Có sự kiện trọng đại gì mà lại thu hút được con át chủ bài này vậy!” Đám người có mặt đều kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên không thể che giấu.
Đại Ninh chia làm bốn khu biên giới, ba mươi sáu tỉnh.
Tỉnh Thạch Trì là một phần của biên giới phía nam.
Mà quân Kỳ Lân phía nam và quân Tiger Ben của phía bắc đều nổi tiếng ngang nhau, đều là con át chủ bài trong mọi con át chủ bài, trấn thủ biên cương, không dễ bị lay chuyển.
Nay chuyên cơ của Kỳ Lân đã đến đây thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ! “Ầm ầm!”.
Chẳng mấy chốc chuyên cơ đã từ từ đáp xuống khoảng đất trống trước mặt mọi người, gió cuộn ào ào khiến cho hai má của mọi người đau nhức, nhưng không ai dám kêu một tiếng.
“Kịch!” Cửa khoang máy bay mở ra.
Một người đàn ông trung niên bước ra trong bộ quân phục, uy nghiêm và dũng mãnh.
Trông ông ta khoảng ngoài bốn mươi tuổi, đôi mắt lấp lánh ánh sao, thần thái uy nghiêm, trong cơ thể lộ ra khí thế hào hùng.
“Hóa ra là ngài chỉ huy sứ!”.
Mọi người ở hiện trường nhìn ngây ngẩn, lập tức toát ra vẻ kính sợ, vội vàng chỉnh trang, thái độ nghiêm túc hẳn lên.
Ngài chỉ huy sứ Vũ La Uy là võ tướng nhị phẩm!
Trong biên giới phía nam, ông ta chỉ đứng sau chiến thần phía nam, quyền cao chức trọng, có thể chỉ huy hơn trăm nghìn quân.
Trong khi tổng đốc Thanh Trì, Đường Minh thì cũng mới là quan tam phẩm mà thôi.
Chỉ bằng một mình Vũ La Uy đã đủ ép cho cả Thanh Trì phải cúi đầu! Hai nhân vật to lớn lần lượt xuất hiện khiến nhiều người không khỏi thắc mắc.
“Kỳ quái, tổng đốc Đường và đại nhân Vũ La Uy nhị phẩm sao đột nhiên lại đến thăm nhà họ Dương giữa đêm vậy?”
“Theo tôi thấy thì có lẽ là đặc biệt đến thăm ông Dương đấy!”.
“Nghe nói gần đây tỉnh Hải Dương thiếu một vị trí tổng đốc! Chẳng lẽ ông Dương lại có hi vọng người già mà thân không già, tiến thêm một bước công danh”
“Đúng vậy! Nhất định là như vậy!”
“Chắc là tổng đốc Đường và đại nhân Vũ La Uy đã sớm nghe được tin tức nên mới lại đây chúc mừng!”
Không ít người nhà họ Dương đều đoán già đoán non, cho rằng Dương Thiên Hải sắp thăng quan.
Tuy ngoài mặt Dương Thiên Hải không có động tĩnh gì nhưng thực ra trong lòng cũng đang mừng thầm.
Theo ông ta thấy thì loại khả năng này là rất lớn!
Nếu không thì tổng đốc Đường quan tam phẩm và chỉ huy sứ biên giới phía nam, quan nhị phẩm sao tự nhiên lại đặc biệt đến nhà họ Dương làm gì?
Rõ ràng là đến vì ông ta! Ngay sau đó lại có một bóng người đi ra từ trong chuyên cơ Kỳ Lân.
“Bịch! Bịch! Bịch!”.
Người nọ tuổi không lớn lắm, thân hình như sắt thép, vừa nhìn đã thấy là một người dũng cảm mạnh mẽ, sóng vai đi cùng Vũ La Uy.
Dương Thiên Hải không có phản ứng gì, dù sao ông ta cũng chưa từng thấy qua người đàn ông khôi ngô này.
Nhưng mà, La Cường Kiệt, trưởng phòng tuần tra đứng cách đó không xa thì sắc mặt lại biến đổi nhanh chóng, lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
“Chuyện này...sao có thể?”.
Da đầu La Cường Kiệt run lên, trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn.
Bởi vì người đàn ông vạm vỡ đó chính là Tiêu Mặc Chiến mà ông ta đã gặp khi bắt Tân Vũ Phong trước đó.
La Cường Kiệt vẫn còn nhớ rõ trước mặt Tần Vũ Phong, Tiêu Mặc Chiến chỉ là một cậu nhóc đi theo phục vụ.
Ai ngờ bây giờ lại có thể sống với đồng hành cùng chỉ huy sứ quân nhị phẩm.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? “Ông Dương...”
Trong lòng La Cường Kiệt đột nhiên sinh ra dự cảm xấu hết sức mãnh liệt, muốn mật báo với Dương Thiên Hải.
Chỉ tiếc là Dương Thiên Hải hoàn toàn không nhìn ông ta mà đang bước nhanh ra phía trước đón người, trên mặt nở nụ cười chào hỏi ân cần.
“Đại nhân Vũ La Uy, ngài đến đây thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, không tiếp đón từ xa được mong ngài thông cảm cho”
Dương Thiên Hải thay đổi hẳn bộ dạng kiêu căng tự đại ngày trước, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Dù sao Đường Minh và Vũ La Uy trước mắt đều là những nhân vật lớn hô mưa gọi gió.
Nhưng mà đối mặt với sự nhiệt tình của ông ta từ đầu đến cuối Vũ La Uy đều nghiêm mặt, vẻ mặt đầy sát khí, không hề có ý tứ muốn phản ứng lại ông ta.
.