“Khụ khụ..”
Dương Thiên Hải vội ho lên một tiếng, ông ta có vẻ xấu hổ, chỉ có thể đổi chủ đề, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Mặc Chiến: “Vị đại nhân này nhìn rất lạ, không biết ngài là quan ở đâu?”
“Hừ!”
Tiêu Mặc Chiến hung hăng trừng mắt với ông ta, trong đáy mắt mang theo ánh lửa, bộ dạng khởi binh vấn tội.
Điều này khiến cho Dương Thiên Hải không hiểu ra sao, không biết đã đắc tội vị đại nhân thần bí này ở chỗ nào.
Bầu không khí ở hiện trường đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.
“Bịch! Bịch! Bịch!” Đột nhiên Tiêu Mặc Chiến sải bước lướt qua Dương Thiên Hải, đi về phía trước.
Đường Minh và Vũ La Uy cũng đi sát theo sau, từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến Dương Thiên Hải, coi ông ta như không khí.
“Hả?” Sự bối rối trong lòng Dương Thiên Hải càng lúc càng mạnh.
Chẳng lẽ những nhân vật lớn này đến đây không phải vì ông ta sao? Nhiều thành viên của nhà họ Dương ở phía xa càng ngơ ngác không thể hiểu nổi.
Bây giờ trong nhà họ Dương cũng không có người lạ nào.
Người muốn nói nhất cũng là Tần Vũ Phong vừa mới bị bắt đến!
Chẳng qua Tần Vũ Phong đã sớm bị bọn họ xem nhẹ. Làm sao mà một tên nhóc nhỏ bé như con kiến lại có thể thu hút hai nhân vật lớn như vậy chứ?
Đây chẳng phải là một trò đùa quốc tế sao?
Cả hiện trường chỉ có trưởng phòng tuần tra La Cường Kiệt là sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ hoảng sợ, cả người không khống chế được mà run rẩy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông.
Tiêu Mặc Chiến đi tới trước mặt Tần Vũ Phong, sau đó đứng lại.
“Bich! Bich! Bich!" Ánh mắt đám đông đột nhiên tập trung cả vào Tần Vũ Phong.
Ngay sau đó Tiêu Mặc Chiến đã làm ra một hành động không thể tưởng tượng được.
"Bich!"
Anh ta quỳ một gối xuống, tay phải nắm lại đè lên ngực trái, hành lễ đặc biệt với Tần Vũ Phong.
Đây là quần lễ của Đại Ninh, là lễ trung thành bình thường các chiến sĩ thực hiện với tướng lĩnh cao cấp.
Bất ngờ này chưa qua bất ngờ khác lại tới.
"Bich!"
Ngay sau đó Vũ La Uy cũng học theo động tác của Tiêu Mặc Chiến, quỳ một gối xuống hành lễ với Tần Vũ Phong.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, yên tĩnh như chết! Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc này.
Cảnh tượng này tạo thành một tác động thị giác chưa từng có đối với tất cả mọi người có mặt hiện trường.
Chấn động! Sự chấn động trước nay chưa từng có.
Khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của họ lúc này.
Đường đường là chỉ huy sử, quan nhị phầm nắm quyền lực trong tay, cầm hơn một trăm nghìn quân, cho dù Dương Thiên Hải gặp ông ta cũng phải nịnh bợ lấy lòng.
Ai ngờ bây giờ một nhân vật lớn như vậy lại làm lễ trung thành với một tên nhóc miệng còn hôi sữa.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ làm chấn động cả Thanh Trì! “Trời ạ! Không phải tôi nằm mơ chứ?” “Ai bẩu tôi một cái, đây không phải là ảo giác chứ?”
“Thật không thể tin được! Tên nhóc này rốt cuộc có thân phận gì, lẽ nào là quan to nhất phẩm?”.
Người nhà họ Dương lấy lại tinh thần, liên tiếp kinh hô ra tiếng.
Giờ khắc này trong lòng Dương Thiên Hải cũng sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Ông ta đột nhiên phát giác tình báo của nhà họ Lăng sai rồi.
Núi dựa sau lưng Tần Vũ Phong nhất định không phải quan tam phẩm gì, mà còn khủng bố hơn tưởng tượng của ông ta nhiều.
Nhưng Dương Thiên Hải còn chưa kịp suy nghĩ kĩ.
Chỉ thấy tổng đốc Thanh Trì Đường Minh bước nhanh tới trước mặt Tần Vũ Phong, hạ thắt lưng, cúi đầu hành lễ, đồng thời dùng giọng nói cực kỳ khiêm tốn nói:
“Ti chức Đường Minh kính chào đại nhân!”
.