Giọng của Tân Vũ Phong tuy không vang, nhưng lại như một tia sẩm, nổ tung chỗ này.
Cáo lão hồi hương! Cả đời không được đặt chân tỉnh thành nửa bước!
Lời này đã trực tiếp tuyên án con đường làm quan của Dương Thiên Hải tới phần cuối rồi.
Dương Thiên Hải hẳn đã phấn đấu mấy chục năm, rất vất vả mới thành nhân vật số hại ở tỉnh Thạch Trì.
Nhưng hiện giờ, tất cả mọi thứ lão có đều phải buông xuôi, biến thành con số không.
“Sao...
không phục?” Tần Vũ Phong lạnh lùng quét nhìn lão một cái, ánh mắt sắc bén tựa dao.
“Kẻ mọn chịu phục! Đa ta ân tình không giết của đại nhân!” Dương Thiên Hải ra sức dập đầu, không dám có chút bất mãn.
Lão biết rất rõ, Tần Vũ Phong không chỉ là chiến thần Thiên Vũ, còn được phong làm kẻ đứng đầu trăm tướng, thân khoác mãng bào, có đặc quyền tiền trảm hậu tấu!
Huống chi, đúng là trước đây lão có sai, cho dù Tần Vũ Phong một đao chém đầu lão, cũng sẽ không có người kêu oan thay lão..
Bây giờ có thể nhặt về một cái mạng đã xem như vô cùng may mắn! Ngay sau đó, Tần Vũ Phong lại xoay người, từ xa nhìn về phía trưởng cục cảnh sát, La Cường
Kiệt..
La Cường Kiệt suýt xoa một hơi, da đầu tê dại, trực tiếp bị doạ mất mật.
“Ông thân là người phụ trách cục cảnh sát, lại lạm dụng chức quyền, giết người bừa bãi! Phạt ông hạ tước ba cấp, giáng làm cảnh sát bình thường!” Tần Vũ Phong trầm giọng nói.
“Đa tạ đại nhân ban ơn!” La chí kiên ra sức gật đầu, may là mình nhặt về một mạng.
“Còn nữa ---- chuyện tối hôm nay, tôi muốn các người giữ kín như bưng, không được tiết lộ thân phận của bản soái!”
“Đám súc sinh nhà họ Lăng kia, trù tính hại chết anh em tốt của tôi, huyết hải thâm thù, tôi muốn chúng phải trả lại gấp trăm lần!”.
Hai tròng mắt của Tần Vũ Phong phun lửa, sát ý tận trời.
Khí thế khủng bố quét qua tám hướng, mặt đất giữa sân như rơi xuống điểm đóng băng.
"Da da da!" “Đại nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của ngài!” “Cho dù đập nát rằng chúng tôi chúng tôi cũng sẽ không nói ra nửa chữ!”
Dương Thiên Hải, La Cường Kiệt, cùng với đám người giữa sân đều nhao nhao vỗ ngực đảm bảo.
Đồng thời, trong lòng họ cũng đang mặc niệm cho nhà họ Lăng.
Đắc tội ai chẳng được? Lại cứ đắc tội vị chiến thần Thiên Vũ này! Chiến thần giận dữ, máu đổ ngàn dặm, trăm vạn thây phơi!
Đừng nói một kẻ hèn như nhà họ Lăng, cho dù là tám dòng tộc tài phiệt lớn ở Đế Đô, cũng phải cúi đầu nghe lời.
“Đi thôi!” Tân Phong vẫy tay với Tiêu Mặc Chiến, sải bước bước ra phía ngoài.
“Chiến thần đại nhân, chúng tôi đưa ngài đi!” Thống đốc Đường Minh và chỉ huy Vũ La Uy lập tức đón người vào.
Trong mắt người ngoài, hai người họ là đại lão cao khó với tôi, nhưng trước mặt Tân Vũ Phong, hai người họ chỉ là một nhân vật nhỏ.
Bọn họ đều muốn mượn cơ hội này dựng quan hệ với Tần Vũ Phong, dù không được thì cũng để lại ấn tượng tốt.
"U!" Tần Vũ Phong gật đầu, vẫn chưa từ chối.
Dù sao sắp tới ngày mà chôn cất Quách Thường Lân thì vẫn còn dùng hai người bọn họ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Lăng.
“Ba, cũng một đêm rồi, còn chưa có bất kỳ tin tức nào, sẽ không có sự cố gì chứ?” Trong mắt gã dày đặc tơ máu, hiển nhiên đã một đêm không ngủ.
.