Nghe thấy lời này, sắc mặt Tần Vũ Phong rét lạnh, đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy người nói chuyện, chính là đầu sỏ hại chết Quách Thường Lân ---- Lăng Nguy!
Lăng Nguy vẫn là cái vẻ vênh váo hống hách như xưa, bộ dạng cả vú lấp miệng em, khoé miệng còn mang theo nụ cười có vài phần trêu tức.
Trừ gã, Lăng Thừa Nguyên và Tô Kỳ Hoa cũng tới!
Hôm nay, Tô Kỳ Hoa mặc một bộ váy đỏ, da trắng duyên dáng, như một đoá hồng nở rộ, đặc biệt kiều diễm xinh tươi..
Nhưng cách ăn mặc này so với hoàn cảnh nghĩa trang lại có vẻ không hợp nhau.
Trong lễ tang, mặc kiểu váy đỏ tươi tắn chính là bất kính với người chết!
“Chị Kỳ Hoa, thật sự là chị hại chết anh tôi?” Giọng nói của Quách Ly run rẩy, thốt ra câu chất vấn.
Tuy đã biết được chân tướng từ miệng của Tần Vũ Phong, nhưng cô vẫn không thể tin được.
“Không sai! Quách Thường Lân ở trong mắt tạo, chỉ là một con chó mê gái thôi...
Cho dù xuất thân giàu có cũng khó thành châu báu, sao xứng làm người đàn ông của Tô Kỳ Hoa tao?”
Tô Kỳ Hoa ngẩng đầu, giống như một con chim công kiêu ngạo.
Bây giờ đã hoàn toàn xé rách mặt nạ rồi, cho nên chị ta cũng không cần giả vờ nữa.
Huống chi trong mắt chị ta, hôm nay, Tần Vũ Phong chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ rồi!
“Đáng giận! Mày con đàn bà hư hỏng này!”
Quách Ly tức giận đến cả người run rẩy, cô và anh trai đều bị con đàn bà độc địa trước mặt này lừa.
.
Ngay sau đó, ánh mắt Tần Vũ Phong như dao, nhìn cha con nhà họ Lăng và Tô Kỳ Hoa, lạnh lùng mở miệng:
“Lúc trước tôi đã nói rồi, ngày chôn cất Thường Lân, tất cả những người tham gia chuyện này, đều phải tự vẫn tạ tội trước mộ...
Nhưng bây giờ xem ra các người không có bất cứ ý hối cải nào!”
"Ha ha ha......" Đột nhiên, Lăng Nguy phát ra một trang tiếng cười to càn rỡ: “Thằng nhãi thối tha, ai nói bọn tao tới tạ tội? Chính mày sắp chết tới nơi còn chưa biết à!”.
Lăng Thừa Nguyên bên cạnh cũng lộ ra vẻ dữ tợn, phẫn nộ rít gào: “Họ Tân kia, mày cướp “Sơn hà xã tắc đồ”, còn phế tứ chi của Tiểu Huy, đúng là ăn gan hùm mật gấu! Lúc trước là vì phó thống đốc Dương đột nhiên bệnh nặng, để mày tránh thoát một kiếp, nhưng hôm nay, mày không còn may mắn như vậy được nữa đâu!”.
Giữa từng hàng chữ đều tràn ngập ý uy hiếp không chút che đậy, phối với biểu cảm dữ tợn kia càng khiến người ta sợ hãi.
“Anh Phong, chúng ta đi nhanh đi...
Nhà họ lăng thể lớn, chúng ta đấu không lại!”
Quách Ly lòng nóng như lửa đốt, tay không ngừng vò góc áo.
Nếu vì chuyện này mà khiến Tần Vũ Phong chọc phải hoạ sát thân, cô tuyệt đối sẽ áy náy cả đời.
Nhưng mà, Tần Vũ Phong nhẹ nhàng không chút sợ hãi, nhìn cha con họ Lăng và Tô Kỳ Hoa, bễ nghễ mở miệng: “Muốn trừng trị tao? Chỉ bằng mấy người chúng mày, vẫn còn xa lắm!”.
“Mắt con, tao biết mày đến từ biên giới phía bắc, tài nghệ không tầm thường, có thể lấy một địch trăm, nhưng mày cũng đừng xem thường anh hùng thiên hạ! Cái tình này cũng không phải là nơi mày muốn làm gì thì làm!”
Lăng Thừa Nguyên quay đầu nhìn về phía sau, hơi khom mình làm lễ, đồng thời hô lớn:
“Hổ gia, ngài còn muốn quan sát tới khi nào, mau tới diệt uy phong của thằng nhãi này!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một ông già mặc đồ nhà Đường, chậm rãi đi tới.
Tuy đã cao tuổi, nhưng ông già này khi đi lại mạnh mẽ oai phong.
Hai mắt lão sắc bén tựa chim ưng, thỉnh thoảng để lộ ra ánh sắc.
Giữa cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra hào quang hùng hậu, mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ cho người ta.
Không khí giữa sân lập tức áp lực cực độ, quả thực sắp hít thở không thông.
“Trời ạ!”.
Mặt Quách Ly trắng bệch, phát ra tiếng hô khó tin: “Thế mà lại là “vua thế giới ngầm” Hổ gia! Tiêu rồi...
chúng ta chết chắc rồi!”
Lão già này chính là bá chủ thế giới ngầm, Dương Hổ!
Bên cạnh ông ta, còn có một thanh niên tà khí lẫm nhiên, tên là Dương Tranh, cũng là hung thủ thứ nhất giết chết Quách Thường Lân.
Mà phía sau cha con nhà họ Dương, còn có mười người đàn ông vạm vỡ cường tráng uy mãnh đi theo.
Thập đại kim cương, đánh khắp Thạch Trì không đối thủ!
Mười người này, đều có có được cảnh giới ám kính cao nhất, được Dương Hổ nhận làm con nuôi, tuỳ tiện chọn một kẻ cũng chém được trăm người, đủ để uy chấn một phương.
Ai ngờ hôm nay, thập đại kim cương thế mà lại đồng thời tham gia.
Nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên!
.