Hoa Vũ Chiến Thần


Võ đạo tông sư?

Nghe thấy mấy chữ này, tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ cùng cực, da đầu tê dại, trong lòng nổi lên sóng gió động trời.

Tông sư như rồng!

Người học võ bình thường muốn tu luyện đến ám hình cực đỉnh, đều phải cần mấy chục năm khổ công.

Cho dù là đột phá bình cảnh trở thành tông sư, càng phải có nghị lực lớn, cơ duyên lớn, ngộ tính cao, ba cái thiếu một cũng không được!

Không hề khuếch đại chút nào mà nói, trong ngàn vạn người, có lẽ mới có thể sinh ra một vị tông sư.

Mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, Tần Vũ Phong mới đầu hai mươi trước mặt thế mà lại đạt tới cảnh giới kia.

Đây là thiên phú yêu nghiệt cỡ nào chứ?

Nhưng mà vừa rồi, Tần Vũ Phong giống như xắt dưa chặt đồ ăn, chiến thắng thập đại kim cương đã đủ chứng minh thực lực của mình rồi.

Giờ phút này, đại não của Dương Hổ xoay chuyển nhanh chóng.

Một tông sư trẻ tuổi như vậy, lại đến từ biên giới phía bắc, vô cùng có khả năng là đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân, tiền đồ vô lượng.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, lão ta tuyệt đối không muốn xé rách mặt với người như vậy.

“Phù...

Ngay sau đó, Dương Hổ hít sâu một hơi, như đang làm ra quyết định quan trọng nào đó, nhìn Tần Vũ Phong nói:

“Ngài đây thần công cái thế, lão phu bội phục! Oan gia nên giải không nên kết, hôm nay, chi bằng chúng ta đều lùi lại một bước! Tôi không so đo việc cậu giết thập đại kim cương, cậu cũng đừng truy cứu cái chết của Quách Thường Lân nữa, thế nào?”

Nghe thấy lời này, cha con họ Lăng đều ngẩn ra.

Bọn họ tuyệt đối không tưởng tượng ra được, bá chủ Dương Hổ nói một không nói hai ở tỉnh, trong thời khắc mấu chốt này lại lùi bước!

Việc này nếu truyền ra ngoài, uy tín của Dương Hổ sẽ tụt dốc không phanh!

Nhưng lão ta vẫn làm như vậy, đủ để chứng minh lão kiêng kị Tần Vũ Phong.

“Mười thằng con trai nuôi ăn hại kia của ông cũng xứng so với anh em tôi? Tôi nhổ vào!”

Tần Vũ Phong hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt, không nghiêng không lệch, rơi lên mặt Dương Hổ.

Thái độ kia, như coi rẻ tất cả mọi thứ!

Dương Hổ nghẹn đến đỏ cả mặt già, nhưng vẫn mạnh mẽ đè lửa giận xuống: “Nếu ngài đây không hài lòng, lão đây cho cậu thêm một tỷ tiền mặt!”

Vừa dứt lời, mấy đại lão phía sau cũng không đứng được nữa.
“Nhà họ Sở tôi cũng sẵn lòng bồi thường một tỷ!” “Nhà họ Mã cũng vậy!”.

“Đại ca đông nam thành tội ủng hộ quyết định của Hổ gia, cũng đưa một tỷ!”

Mấy đại lão đó nhao nhao tỏ thái độ, bằng lòng xuất vốn to, xem như bồi thường với nhà họ Quách.

Đối với họ mà nói, tuy rằng đau người, nhưng ít ra cũng làm lắng lại lửa giận của một vị tông sư, coi như là bỏ tiền xoá tai vạ.

Hơn nữa mỗi người đều đưa ra một tỷ, cộng thêm lên cũng chừng hơn 10 tỷ, cũng coi như là một con số rất lớn!

“Muốn tôi một điều nhịn chín điều lành, cũng không phải không được!” Tần Vũ Phong bình thản mở miệng.

Đám người kia nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tránh được một kiếp, đồng thời sinh ra vài phần khinh thường trong lòng.

Thì ra đối mặt với sự dụ dỗ của tiền tài, cho dù là võ đạo tông sư, cũng không phải ngoại lệ.

“Sao có thể? Anh Phong...”

Ở nơi xa, Quách Ly siết chặt tay thơm, căn bản không muốn tin Tần Vũ Phong sẽ đồng ý với điều kiện của đối phương.
Nhưng hiện giờ cô cũng không thể nói thêm gì.

Dù sao, Tần Vũ Phong giúp cô là tình cảm, dù cho khoanh tay đứng nhìn, về tình cũng có thể tha thứ.

Ai ngờ ngay sau đó, trong mắt Tần Vũ Phong lộ ra mũi lạnh sắc bén, quét khắp nơi đó.

"Hu..

Mọi người ồn ào hít hà một hơi, sởn tóc gáy, như đang bị hung thú kinh khủng gì đó theo dõi vậy, ngửi thấy mùi tử vong uy hiếp trước nay chưa từng có.  Ngay sau đó, bên tai họ truyền đến tiếng nói lạnh bằng của Tân Vũ Phong.

“Lúc trước tôi đã nói rồi -- trong ngày chôn cất Thường Lân, các người đến đây dập đầu sám hối, tự vẫn tạ tội!”.

“Bây giờ chỉ cần các người tự sát, tôi sẽ không truy cứu!” Giữa từng hàng chữ ẩn chứa khí phách không gì sánh kịp.

- ------------------

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui