“Thằng nhãi thối, mày chơi tao?”
Dương Hổ lập tức khôi phục tinh thần, trừng đôi mắt như chuông đồng lớn, nghiến răng nghiến lợi: “Mày muốn hùng hổ doạ người như thế, hoàn toàn xé rách da mặt, làm địch với bọn tao?”.
Tần Vũ Phong nhìn thẳng lão, bễ nghễ mở miệng: “Từ giây phút Thường tân bị ép nhảy lầu kia, giữa tao và bọn mày, đó là không chết không dừng!”.
“Chỉ khi dùng máu tươi của bọn mày, mới có thể truy điệu cho Thường Lân trên trời có linh thiêng! Nhà họ Lăng, họ Dương, cùng tất cả những người tham gia việc này, đều trốn không thoát!”.
Lời này, như tuyên bố cái chết, lại như tối hậu thư.
Mọi người giữa sân sợ hãi cả kinh, sống lưng đổ mồ hôi lạnh, thở mạnh cũng không dám thở.
Tuy chỉ có một mình Tần Vũ Phong, nhưng lại mang đến cảm giáp đè nén cho họ, lại còn hơn cả thiên quân vạn mã.
Dù sao, Tần Vũ Phong chính là võ đạo tông sư! Nếu thật sự đại khai sát giới, sao họ có thể ngăn cản?
“Hừ!” Thấy đàm phán không thành, Dương Hổ không còn nhẫn nhịn như trước nữa, lần thứ hai bày ra khí thế bá chủ ngang ngược.
“Họ Tần, cho dù mày là võ đạo tông sư, cũng không phải kẻ vô địch, thật sự coi lão già này là quả hồng mềm sao? Lão đây trấn giữ Thạch Trì
mấy chục năm, tự tay gầy dựng giang sơn, tình tiết bên trong không phải thứ mày có thể tưởng tượng!”
Nói xong, lão ta móc di động ra, gọi điện thoại: “Vào cả đi!”
Lời vừa nói, sắc mặt của Quách Ly và Lâm Kiều Như đều khẽ đổi, theo bản năng sinh ra dự cảm xấu.
Chẳng lẽ trừ thập đại kim cương, Dương Hổ còn mang theo tay chân gì đó sao?
“Rầm rập rầm rập!”.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dày đặc.
Mặt đất trong nghĩa trang đều run lên, bởi vậy có thể thấy được nhân số nhiều thế nào.
“Sao lại thế này?”.
Đám người giữa sân nhốn nháo quay đầu lại, nhìn về phía nguồn âm thanh, ngay sau đó, trong tầm mắt xuất hiện một màn kinh hãi --
Mênh mông là mấy người đàn ông mặc đồ đen, như thuỷ triều mà dũng mãnh đi vào nghĩa trang.
Đám bọn chúng hung thần ác sát, khí thể ngập trời, trong tay cầm ống tuýp gậy gộc, rõ ràng đều là tay chân nhà họ Dương.
Nghĩa trang vốn trống trải vô cùng, nháy mắt bị điền đầy.
Tính sơ bộ, ít nhất cũng phải mấy ngàn người!
Quy mô long trọng như thế, thực tế vô cùng hiếm thấy, gần như chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh.
“Thật tốt quá! Quân cứu viện tới!” “Thì ra Hổ gia đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng!”
“Đúng là nó có thể đánh nhau, nhưng rốt cuộc chỉ có hai tay hai.
chân...
Bây giờ dùng chiến thuật biển người là có thể khiến nó mệt chết!”
Cha con họ Lăng và những đại lão đó đều kích động hết sức.
Cán cân thắng lợi, nháy mắt nghiêng về phía họ.
Ưu thế áp đảo! "Ha ha ha......"
Dương Hổ cười to càn rỡ: “Diều hầu vồ thỏ, cũng phải dùng hết sức! Đây là nguyên nhân lão già này có thể xưng bá Thạch Trì!”.
“Lúc trước, lão già này cũng không biết mày là võ đạo tông sư, nhưng cũng chuẩn bị sẵn sàng đầu tiên, 3000 tay chân mai phục chung quanh nghĩa trang!”.
“Lấy thực lực của mày, muốn chạy trốn cũng không khó! Nhưng hai tiểu mỹ nhân bên cạnh mày trốn không thoát đâu!”
Lời này, tràn đầy ý uy hiếp không hề che giấu chút nào.
“Anh Phong, đừng quan tâm cho em, anh nghĩ cách mạng Kiều Như chạy trốn đi!” Quách Lỵ vội vàng hét to.
Tần Vũ Phong có thể ra mặt thay anh trai cô, cô đã rất cảm kích, nhưng hiện giờ, đối mặt với khoảng 3000 kẻ địch, cô hoàn toàn tuyệt vọng, không mong Tần Vũ Phong vì vậy mà hy sinh.
“Có ý gì?”.
Dương Hồ chau mày, không biết Tần Vũ Phong là đang bịp bợm, hay là thực sự có đòn sát thủ gì.
“ò e! ò e! ò e."
Đúng lúc này, một hồi tiếng còi cảnh sát chói tai từ phương xa truyền đến.
.