Trong khoảnh khắc tiếp theo, Dương Hổ cũng từ xa nhìn Tần Vũ Phong, lấy lại khí phách độc đoán bá đạo.
"Thằng nhãi này, có thể tìm được nhiều quan chức như vậy, quả thực có chút năng lực, là tôi tính sai! Bởi vì sự ngu xuẩn của cậu, tất cả mọi người đều phải chết, bọn họ chết là bởi vì cậu! Nhưng trước đó, tôi trước tiên phải hành hạ cậu thật tàn bạo đã!”
"Cậu là tự mình móc mắt, sau đó là cắt lưỡi, phể đi tứ chi! Nếu không, sự trong sạch của hai mỹ nữ bên cạnh cậu kia, không giữ được đâu!”.
Vừa dứt lời, ánh mắt của đám côn đồ đổ dồn vào Lâm Kiều Như và Quách Ly.
“Nhìn người phụ nữ mặc váy đen kia đi, thật đẹp!”
"Chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương! So với ngôi sao trên tivi còn đẹp hơn nhiều!”
“Con nhóc ở bên cạnh cũng không tồi, ngây thơ trong sáng, vừa nhìn là biết non nớt rồi!”
“Này này...!” Những kẻ côn đồ thèm chảy nước miếng, nước dãi sắp chảy xuống luôn rồi.
Quách Ly chưa từng gặp phải trận chiến như thế này, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, bộ dáng sụp đổ.
Cô thậm chí có nằm mơ cũng không ngờ, đám tang của anh trai mình, lại gặp phải rắc rối như vậy!
Còn Lâm Kiều Như cũng hơi hoảng sợ.
Tuy rằng cô biết Tần Vũ Phong thân thủ phi phàm, nhưng một lần này tổng cộng có 3 nghìn quân địch.
Tần Vũ Phong đơn phương độc mã, làm sao có thể địch lại được 3 nghìn người?
"Nhóc con, sao cậu còn không may móc mắt đi? Coi lời của tôi, thành gió thổi bên tai sao?!”
Dương Hổ nghiêm giọng quát, giống như núi lửa sắp phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.
Bố con nhà họ Lăng khi nãy vừa mới chấm dứt công kích, bây giờ cũng nhảy ra.
“Họ Tần kia, cậu khi nãy không phải là rất kiêu căng sao, bây giờ sao không nói gì nữa rồi?”
"Lãnh thổ phía Bắc tới, thì có cái gì to tát? Trước mặt ông Hổ, cũng không phải là một con đường chết thôi sao?”
Tô Kỳ Hoa cũng bước ra khỏi đám đông.
Đôi mắt cô ta đem theo sát khí, hướng về phía Tần Vũ Phong hét lên:
"Đúng là đồ ngu ngốc!Vì trả thù cho Quách Thường Lân, kết quả là nội mạng của mình vào luôn, còn liên lụy tới nhiều người như vậy! Quách Thường Lân nếu như ở suối vàng biết được, e rằng sẽ mắng cho các người một trận té tát cho xem!”
Nhất thời, bị trăm người chỉ trỏ.
Tần Vũ Phong vẻ mặt lại không có nhiều thay đổi, mà là nhìn Hổ Dương ở phía xa xăm: “Cho ông một lời khuyên cuối cùng!”.
"Nhóc con, chuyện đến bây giờ, cậu còn muốn phí lời cái gì?”
Dương Hổ tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Nếu ông quỳ xuống, khẩu chín mươi chín cái khẩu đầu với người anh em Thường Lâm của tôi, tôi có thể giữ ông được toàn thây!”.
Tần Vũ Phong khẩu khí vô cùng điềm tĩnh, giống như đang nói một câu chuyện vô cùng hiển nhiên nào đó.
Nhưng khi nghe thấy điều này, dù là Dương Hổ hay những người khác ở đây, đều tỏ ra sự tức giận không hề có chút che giấu.
Điên rồi!
Thằng nhóc này chắc bị điên rồi!
"Lên, phế cậu ta cho tôi!”
Dương Hổ xua tay ra lệnh.
"Lên lên lên!”
Ba ngàn tên côn đồ cùng nhau gầm thét như sói khát mồi, từ xa lao về phía Tần Vũ Phong.
Nhìn thấy cảnh này, Quách Ly, Lâm Kiều Nhưvà những quan chức kia chân đều mềm nhũn, đã ngửi thấy mùi tử khí chết chóc
"Anh, thực xin lỗi......
cuối cùng không báo thù được cho anh, còn hại chết anh Phong, và nhiều người vô tội như vậy....."
Quách Ly vẻ mặt tuyệt vọng.
Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc!
"Haha..."
Tân Vũ Phong chợt nở nụ cười bí hiểm, móc sáng từ trong túi áo ra một khẩu súng báo hiệu, nhắm thẳng lên bầu trời.
"Bum!"
Pháo tín hiệu giống như khói báo động, bay thẳng lên trời, cho dù có là cách đó một trăm mét cũng có thể nhìn rõ mồn một.
Một phát pháo xuyên mây, nghìn quân vạn mã đều tụ hội!
- ------------------
.