“Được!”
Mấy ngày nay, Lâm Kiều Như vì lo tang lễ, ngủ không ngon, mặt đã hóp hơn nhiều, trông càng ngày càng gầy.
Tần Vũ Phong cùng cô, thăm thú nhiều danh lam thắng cảnh độc đáo của tỉnh lỵ, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ hiếm có.
Buổi tối.
Tần Vũ Phong lái xe, chở cô đi tới villa Kỳ Lân ở ngoại ô tỉnh lỵ.
Villa Kỳ Lân này là một nhà khách của chính phủ ở phía nam tỉnh Thạch Trì, chuyên dùng để tiếp đãi nhưng khách quý đến từ Để Độ.
Người có thể ở đây, đều vô cùng giàu có và cao quý!
Và vị trí trung tâm của villa, còn có mười mấy tòa biệt thự rất to, chỉ có người của hoàng thất, vương tộc, tám dòng tộc tài phiệt lớn, mới có thể vào ở..
Nhưng, tổng đốc Đường biết thân phận của Tần Vũ Phong, nên đặc biệt sắp xếp vị trí biệt thự mặt trời số một cho anh.
“Wow! Vũ Phong, ở đây cũng quá đẹp rồi!” Lâm Kiều Như đi vào biệt thự, đôi mắt đẹp mở to, hoàn toàn sững sờ.
Khắp nơi đều là những cây cổ thục nổi tiếng, kỳ hoa dị thảo, ở giữa có cả một hồ nước nhỏ, bắc một cái cầu đi qua, nhìn giống như căn nhà chuyên biệt với cây cảnh thiên nhiên.
Bất kỳ món đồ nội thất nào cũng là đồ cổ hàng nghìn năm, giá trị liên thành.
Lâm Kiều Như không biết ý nghĩa đại diện cho biệt thự mặt trời số một này, nhưng cô vẫn vô cùng kinh ngạc.
“Kiều Như, em vui là tốt rồi! Chỉ cần em thích, cho dù là mặt trăng trên trời, anh cũng hái xuống cho em được!” Tần Vũ Phong, cười nói.
Con người vừa kiên cường rắn rỏi, vừa dịu dàng tình cảm!
Khi nghe thấy những lời yêu thương này, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như đột nhiên đỏ ửng, giống như tô son lên vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp đó, cho dù thần thánh trên trời nhìn thấy, e rằng cũng phải động lòng, “Kiều Nha, em thật đẹp!” Tân Vũ Phong không khỏi tán thưởng, đồng thời nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Lâm Kiều Như cười khúc khích, từ từ nhắm mắt lại, lông mi dài chớp chớp, lồng ngực hơi nâng lên rồi hạ xuống, hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Khi tình yêu đến độ mãnh liệt, khó mà kìm chế được bản thân! Khi ở trên vòng đu quay, cô đã bỏ qua sự kiềm chế của mình, chủ động trao nụ hôn.
Lúc này, ánh mắt đó đủ để làm đảo lộn tất cả nhân sinh.
“Ừng ực!”
Tần Vũ Phong nuốt nước miếng, cho dù anh vẫn luôn là ý chí kiên định, nhưng cũng có chút động lòng.
Một bầu không khí mơ hồ bao trùm khắp căn phòng.
Tần Vũ Phong hơi cúi đầu, chuẩn bị hôn cô.
“Cốc! Cốc! Cốc!”.
Đột nhiên, có một tiếng gõ cửa giục dã vang lên, phá hủy bầu không khí.
"Ây ya!”
Lâm Kiều Như tỉnh táo lại ngay lập tức, giống như một con thỏ nhỏ nhút nhát, nhanh chóng lùi lại.
Khuôn mặt xinh xắn ửng hồng của cô như sắp chảy máu, cô xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ nào ấy để chui xuống.
"Không sớm không muốn liến tới đây vào lúc này!” Tần Vũ Phong có chút khó chịu, nhưng vẫn cố nén tức giận, bước tới mở cửa.
Chỉ thấy một người phục vụ đứng bên ngoài, vẻ mặt phiền muộn, run rẩy hỏi: “Hai vị khách quý, thật xin lỗi.....
đột nhiên có khách VIP đến tỉnh lỵ, chỉ đích danh muốn ở trong biệt thự biệt thự mặt trời số một này, anh xem có thể đổi căn khác được không?”
"Hå!"
Tần Vũ Phong đã không vui, sắc mặt ảm đạm mà nói:”Có hiểu cái gì là thứ tự trước sau hay không? Villa Kỳ Lân các người, chính là tiếp đãi khách như vậy sao? Xem ra, tôi phải gọi điện cho tổng đốc Đường....."
“A...
đừng!” Nhân viên phục vụ đột nhiên hoảng sợ.
Khách có thể vào ở biệt thự mặt trời số một, thân phận chắc chắn không phải là bình thường.
Nếu không phải vì yêu cầu vô lý của vị khách VIP kia, cô ta đã không xui xẻo tới như vậy.
“Vị khách này, anh nhất định không được tố cáo với thống đốc Đường, nếu không tôi sẽ mất việc! Tôi sẽ đi bàn bạc với vị khách quý đó."
Nhân viên phục vụ vội vã rời đi, không dám ở lại thêm.
- ------------------
.