Gia tộc nhà họ Khương sau khi biết được sự tình ở đây, liền nhanh chóng phái lực lượng quân sĩ hùng mạnh tới giúp đỡ.
Cán cân chiến thắng nghiêng hắn về phía gia tộc nhà họ Khương! "Xong rồi! Mọi chuyện kết thúc rồi!”
Mặt của Vân Tú Anh xám đen như tro, ánh mắt ảm đạm, không có tiêu cự, cô hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Huy động toàn bộ Huyền Giáp vệ!
Cũng có thể hiểu rằng gia tộc nhà họ Khương muốn nắm chắc cục diện ở trong tay mình.
Dù Tân Vũ Phong có hạ gục hết đám quân sĩ này, đưa cô ra khỏi đại sảnh, thì bên ngoài nhà hàng Côn Luân, chắc hẳn bọn họ cũng đã bày sẵn trận địa chờ hai người tới.
Chính vì thế, dù hai người có cố gắng thể nào, cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của gia tộc nhà họ Khương! Nhìn thấy vẻ mặt cô, Tần Vũ Phong bước lên phía trước, nở ra nụ cười ấm áp.
“Chị Tú Anh, chị đừng sợ! Chị chỉ cần tin tưởng vào em thôi!”
“Mười tám năm qua, chị vì mẹ mà hi sinh thanh xuân của mình”
“Là Tần Vũ Phong em nợ chị, em sẽ cố gắng bù đắp lại cho chị gấp trăm gấp ngàn lần” “Đừng nói là bị Huyền Giáp vệ vây quanh, cho dù trời có sập xuống, em cũng sẽ bảo vệ chị!”
Giọng nói của Tần Vũ Phong mạnh mẽ, rất có khí phách, khiến cho người khác có cảm giác rất đáng tin.
“Chị..”
Vân Tú Anh cảm động trong lòng, tựa như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói.
Nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ dang tay ra, ôm thật chặt Tần Vũ Phong, thể hiện bản thân tin tưởng anh, giao cả tính mạng của mình cho anh.
Bên kia.
Khi thể của Huyền Giáp vệ uy nghiêm, dáng đứng lại sừng sững, làm cho cả đại sảnh phải căng thẳng, nín thở chờ đợi, không dám hành động sơ suất.
Sau đó, một người đàn ông mặc áo trường bào màu đen tiến lên trên, sắc mặt trầm tư, nhưng không thể hiện bất cứ sự tức giận.
Khương Thiên Tử giống ông ta đến sáu bảy phần, chỉ có điều là ông ta có vẻ độc tài và sắc bén hơn.
Trong lúc phất tay lên, ông ta để lộ ra phong thái của một bậc vương chủ cao quý, khiến cho người ta vô thức mà muốn quỳ lạy trước ông ta.
"Trời ơi! Lần này đúng là lớn chuyện rồi!”
“Thế mà đã kinh động đến lão gia của gia tộc nhà họ Khương rồi sao?”
“Bái kiển lão gia!”
Mấy người tân khách đều lao nhao cúi chào, thái độ vô cùng cung kính.
Bởi vì trước mặt họ chính là người đang làm chủ gia tộc nhà họ Khương.
Khượng Cửu Đỉnh!
Phong cách làm việc của ông ta giống hệt trong lời đồn, dứt khoát và mạnh mẽ.
Hơn nữa, lời nói của ông ta cũng vô cùng có giá trị, không có ai dám phản kháng lại.
“Bố, bố đến rồi! Bố mau tới cứu con đi!”
Khương Thiên Tử kích động đến tột cùng.
Khương Cửu Đỉnh nghe thấy, liền xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Thiên Tử”
Ông ta nhìn thấy tình cảnh thảm hại của con trai thì phẫn nộ, tức giận đến đỉnh điểm.
Ánh mắt của ông ta di chuyển đến Tần Vũ Phong đứng ở bên cạnh, hung dữ chất vấn: “Cậu...!chính là nghiệt chủng của Thượng Quan Uyển Nhi?”
"Ông là anh trai độc tài của Khương Thạch Phương, lão cầu của gia tộc nhà họ Khương?"
Tần Vũ Phong chế giễu, đối chọi gay gắt với ông ta.
“Nói bậy!”
Khương Cửu Đỉnh tức giận đến mức toàn thân phát run: “Nếu biết có ngày hôm nay, thì lúc trước, tôi đã sớm chém tận giết cùng cậu rồi! Tôi ra lệnh cho cậu ngay lập tức thả con của tôi ra!”
“Mệnh lệnh của ông không có tác dụng đối với tôi”
"Bich!"
Lúc này, Khương Thiên Tử bị đánh đến bay lên, người từ trên không trung rơi xuống hơn mười mét, gương mặt biến dạng, máu me be bét.
"Sao thằng nhãi ranh nhà cậu dám?”
Khương Cửu Đỉnh thực sự nổi giận, vung tay về phía Huyền Giáp vệ, ra lệnh cho họ tiến lên.
“Huyền Giáp vệ nghe rõ hiệu lệnh - lập tức đưa thằng nhóc này ra phanh thấy xé xác, giết chết không bị kết tội!”
Tuân lệnh”
Mấy trăm Huyền Giáp vệ đồng thanh trả lời, ánh mắt sắc bén di chuyển tới trên người của Tần Vũ Phong.
Bầu không khí ngay tức khắc trở nên căng thẳng, nghẹt thở, tràn ngập mùi thuốc súng nguy hiểm.
Nhưng sắc mặt của Tân Vũ Phong vẫn không thay đổi, không có chút khẩn trương nào.
Từ xa, anh nhìn về phía phương Cửu Đỉnh, trên khóe miệng còn có ý cười trêu chọc: “Lão cẩu Khương, tôi đã dám đến cướp dâu, không lẽ lại không có chuẩn bị gì?”.
“Hôm nay, ông không những không giết được tôi mà còn phải quỳ xuống trước mặt tôi”
- ------------------