Trong phòng yến hội lớn như vậy mà lại có vô số người quyền quý đang quỳ rạp xuống đất mà hành lễ và bái lạy.
Vốn dĩ, Khương Thiên Tử sẽ đóng vai nhân vật nam chính trong tiệc cưới này, nhưng bây giờ anh ta lại còn ở trong bộ dạng vô cùng chật vật, giống như một con chó trong gia đình có tang lễ vậy.
Còn hai chị em Vân Tú Anh và Tần Vũ Phong lại ngạo nghễ đứng thẳng rồi đưa mắt nhìn xuống dưới.
“Tất cả đều đứng dậy đi!”
Tần Vũ Phong thản nhiên mở miệng.
Nghe được lời này, mọi người trong sân mới dám đứng thẳng người, hơi ngẩng đầu và dùng ánh mắt vừa kính vừa sợ mà nhìn trộm Tần Vũ Phong.
Bọn họ đã từng lắng nghe quá nhiều truyền thuyết về Chiến thần Thiên Vũ rồi.
Nếu không có chiến thần Thiên Vũ trợ thủ thì biên cương của biên giới phía Bắc đã bị kẻ địch công phá từ lâu rồi.
Cách đây không lâu, Chiến thần Thiên Vũ xuất hiện trên chiến trường biên giới phía Bắc và đã đại phá năm trăm nghìn quân địch từ Độc Quyết và lập một chiến công vang dội.
Nhưng mọi người tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết lại trẻ như vậy.
Hơn nữa, anh còn là đứa con trai bị nhà họ Tần bỏ rơi và bị đuổi ra khỏi nhà.
Hiện giờ Tần Vũ Phong đã trở về rồi, chắc chắn anh sẽ gây nên một làn sóng chấn động ở Đế Đô.
“Ông Khương, tôi bảo ông quỳ xuống, ông cảm thấy không phục sao?”
Tần Vũ Phong đột nhiên hỏi, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười trêu chọc.
Cho dù là người có quyền lực trong tay, vậy thì đã sao? Ở trước mặt anh vẫn phải ngoan ngoãn mà quỳ xuống thôi.
"Cậu!"
Khương Cửu Đỉnh tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, cả người run rẩy, căn bệnh huyết áp cao của ông ta dường như cũng sắp phát tác.
Vất vả lắm ông ta mới khôi phục lại sự bình tĩnh mà nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hôm nay chính là ác báo do tôi tự gieo.
Thật không ngờ...!Năm đó, tôi thả tên nghiệt chủng đó đi mà bây giờ nó lại có bản lĩnh như vậy.
Tuy nhiên, cậu cũng đừng vui mừng quá sớm! Leo lên càng cao thì rơi xuống lại càng thảm hại.
Chúng ta cứ chờ đó mà xem”
Nói xong, Khương Cửu Đỉnh phẩy tay áo, chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã!"
Tần Vũ Phong đột nhiên mở miệng.
Nghe thấy lời này, động tác của Khương Cửu Đỉnh chợt cứng đờ.
Lúc này, lông tóc của ông ta đều dựng cả lên, như là gặp phải một kẻ thù lớn.
Mà từ đầu đến cuối, mọi người trong Huyền Giáp Vệ vẫn luôn cầm thanh đao chiến đầu trong tay.
Bọn họ vẫn luôn vì đề phòng Tân Vũ Phong mà cả người căng thẳng như đứng trước kẻ địch lớn, sợ anh sẽ đột nhiên gây khó khăn.
Dù sao, uy danh của Chiến thần Thiên Vũ cũng quá mức khủng bố!
Nếu Tần Vũ Phong thật sự muốn giết người, bọn họ chỉ sợ không thể ngăn cản anh để có thể giữ lại mạng chó của hai bố con Khương phiệt.
Tuy nhiên, Tần Vũ Phong cũng không có ý động thủ, anh chỉ lạnh lùng mở miệng: "Sau khi ông trở về thì hãy nói cho con đàn bà độc ác tên Khương Thạch Phương kia một câu...!Thù giết mẹ, không đội trời chung.
Mối thù này, tôi sẽ từ từ tính toán.
Tôi nói trước để bà ta rửa sạch cổ mà chờ"
Trong từng câu chữ này, sát khí đã tràn ra bốn phía một cách cực kỳ mạnh mẽ.
Khương Cửu Đỉnh tức giận đến sắc mặt xanh mét, ông ta nắm chặt nắm đấm đến mức phát ra tiếng động.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không nói một lời, nhẫn nhịn mà nuốt chửng cơn tức này rồi quay đầu bỏ đi.
Lúc này đây, Tần Vũ Phong cũng không ngăn cản nữa.
Cũng không phải là do anh lương thiện mà chỉ là anh cảm thấy thời cơ còn chưa đủ chín muồi.
Nếu bây giờ anh giết Khương Chính Đình thì sẽ mang đến hậu quả không thể lường trước được.
Huống chi, thành quả cho tối nay cũng đã đủ rồi.
Cứu được chị Tú Anh rồi ở trước mặt mọi người mà đánh vào mặt Khương Thiên Tử, lại còn khiến cho Khương Cửu Đỉnh phải quỳ xuống và cúi đầu...!
Khương phiệt kế truyền cả nghìn năm, đây cũng là lần đầu tiên bị khuất nhục như vậy!
Mà chuyện của Tần Vũ Phong cũng sẽ được lưu truyền khắp Đế Đô.
“Đại nhân, nếu không có phân phó khác, chúng tôi xin phép cáo từ”
Cửu Môn Đề Đốc và các lão đại đều đồng loạt nhao nhao tới nói lời tạm biệt.
Hôm nay bọn họ tới đây để giúp anh ra uy là đã cho Tần Vũ Phong mặt mũi rồi.
Nhưng kế tiếp, nếu Tần Vũ Phong muốn bắt đầu chiến đấu với Khương phiệt, bọn họ cũng sẽ không đục nước.
Chẳng bao lâu, tất cả các vị khách khác cũng rút lui.
Trong phòng yến tiệc lớn như vậy, chỉ còn lại Tần Vũ Phong và Vân Tú Anh.
“Em trai, em thật sự là Chiến thần Thiên Vũ sao?
Đến tận lúc này, cô ấy vẫn còn cảm thấy có chút khó tin, sợ rằng đây chỉ là một ảo giác.
- ------------------