Hàng năm ở Đế Đô, những người có địa vị cao thường tổ chức các cuộc thi đấu võ thuật để tuyển trọn người tài.
Võ đạo tông sự hừng hực khí thế, anh ta vô cùng tự tin vào thực lực của đồ đệ mình.
Tần Vũ Phong cũng không hề thua kém, anh là tuyệt thể đại cao thủ, cũng là thống lĩnh của hàng trăm nghìn đội quân tinh nhuệ.
Anh từng đi qua biết bao nhiêu chiến trường từ đông sang tây, đánh nam dẹp bắc, dùng hàng trăm hàng nghìn thắng lợi của mình để hun đúc lên niềm tin chiến thắng.
Niềm tin này gần như tín ngưỡng khắc sâu vào xương tủy, ăn sâu trong máu thịt.
Lâu dần trở thành một loại “khí thế” chỉ có ở Tần Vũ Phong.
Mà loại “khí thể” này của Tân Vũ Phong ép chặt đối phương khiến anh ta không rút được đạo, phải khuất phục mà quỳ xuống đất.
Chưa đánh đã bại!
Đối với người xem, trận đấu này giống như một kì tích vậy!
"Rām!"
Một lát sau Tân Vũ Phong thu lại khí thế.
Lúc này toàn thân cứng đờ của Trương Cường mới cử động lại được, anh ta chật vật đứng lên, lập tức lùi lại bảy, tám bước.
Vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ như thể anh ta đã lượn một vòng tới quỷ môn quan vậy.
Vừa rồi, sinh tử của anh ta đều nằm hoàn toàn trong tay Tân Vũ Phong, anh ta không còn chút sức nào để đánh trả.
Kẻ thù như vậy thật sự còn đáng sợ hơn so với sự tồn của anh ta.
“Xin hỏi vị này, rốt cuộc anh là ai?”
Hách Quang Minh gắt gao nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, không nhịn mở miệng hỏi anh một câu.
Anh ta thay đổi xưng hô, hiển nhiên coi Tần Vũ Phong là cao thủ cùng đẳng cấp với mình.
“Lão tặc Hách Quang!”
Tần Vũ Phong nổi giận quát lên một tiếng, vô số hình ảnh không ngừng hiện ra trong đầu anh.
“Lẽ nào anh đã quên chuyện của mười tám năm về trước, vào cái đêm mưa giông bão tố, anh đã gây ra tội ác tày đình sao hả? Vì quá thèm khát chu quả mà ông đã làm chó săn cho phương phiệt, giết chết mẹ tôi.
Nếu lúc đó dòng họ Thượng Quan không liều mạng bảo vệ, thì tôi đã chết từ lâu rồi!”
Toàn thân Hách Quang Minh run rẩy, ký ức tưởng chừng đã phủ bụi nay lại hiện ra.
"Anh...!Anh là cái tên nghiệt chủng đã trốn thoát của Tân phiệt ư?!”
Bởi quá mức kinh ngạc, giọng Hách Quang Minh có chút run rẩy.
Anh ta không bao giờ nghĩ tới, con cá lọt lưới năm nào lại trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, võ công thâm hậu!
Vừa dứt lời, cả khán đài đồng loạt ồ lên.
Chỗ này tập trung không ít võ giả trẻ tuổi từ khắp nơi đổ về, tuy rằng chưa từng thấy qua Tần vũ Phong, nhưng đã nghe qua câu chuyện giật gân tối qua của anh.
“Trời ơi! Chính là cậu ta! Đại thiếu gia thần bí của Tân phiệt!”
“Hôm qua cậu ta đã một tay phá nát hôn lễ của Khương Thiên Tử tại nhà hàng Côn Luân, biến Khương phiệt thành trò cười cho thiên hạ”
"Tôi còn nghe nói ngoài thực lực kinh người ra, cậu ta chính là chiến thần Thiên Vũ!”
“Rất nhiều lão đại ở Đế Đô đều đến chào hỏi cậu ta, người đứng đầu Khương phiệt cũng phải quỳ xuống trước mặt cậu ta nhận tội!”
Một câu lại nối tiếp một câu, mọi người càng nói càng cảm thấy sợ hãi.
"Chiến thần Thiên Vũ? Đây là có ý gì?”
Mí mắt Hách Quang Minh giật giật, trong lòng nảy ra dự cảm xấu.
“Sư tôn, sư tôn vẫn chưa biết gì sao?”
Trương Cường lập tức tiến tới, nhỏ giọng nói: “Người kia, không những là tên nghiệt chủng Tân phiệt mà sự tôn để thoát...!Mà nay còn trở thành chiến thần Thiên Vũ..”
Trương Cường dùng vốn từ ít ỏi thuật lại câu chuyện đêm qua.
Sau khi nghe được chân tướng mọi việc, sắc mặt Hách Quang Minh nhất thời trầm xuống, con người xuất hiện một tia sợ hãi.
Người có tên, cây có bóng!
Chiến thần Thiên Vũ, huyền thoại bất khả chiến bại, trăm trận trăm thắng, thống lĩnh ba quân.
Bản thân Hách Quang Minh tuy chỉ là võ trạng nguyên đứng hàng thứ chín trên Long bảng nhưng trong mắt người khác anh ta đã là đứng sừng sững trên đỉnh kim tự tháp.
Nhưng với vị trí Tổng giáo đầu cầm quân của Đoàn Kính Vân, sau khi nghe thấy điện thoại của Tân Vũ Phong mà còn sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống dập đầu xuống đất.
Mặc dù Tân Vũ Phong không tham gia xếp hạng Long bảng, nhưng trong cảm nhận của mọi người, thực lực của anh vượt xa ba người đứng đầu bảng.
Thực lực càng cao, khoảng cách càng xa, bọn họ lại càng khó vượt qua.
“Lão tặc Hách Quang! Anh giết chết mẹ tôi để đổi lấy giàu sang phú quý! Vậy trong suốt những qua anh đã bao giờ giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, đã bao giờ nghe thấy tiếng mẹ tôi báo mộng đòi mạng chưa?”
- ------------------