“Thù sâu như biển, không đội trời chung! Hôm nay, tôi phải chính tay báo thù cho mẹ mình! Cho dù có là ông trời cũng không thể ngăn cản được tôi!”
Nói đến câu cuối cùng, trong cơ thể của Tần Thiên Vũ bắt đầu cuộn lên luồng sát khí mãnh liệt, hệt như núi lửa bạo phát phun thắng lên trời.
"Hit..."
Tất cả võ giả có mặt đều hít một ngụm khí lạnh, cả người nhịn không được mà run lẩy bẩy, phải lùi ra sau mấy mét để kéo giãn khoảng cách.
Cho dù có là Bắc Đẩu Võ Lâm cũng sợ bị cuốn vào trong trận phong ba này.
Trong lòng mọi người, Hách Quang Minh đương nhiên rất lợi hại, nhưng còn xa mới so được với chiến thần Thiên Vũ!
Bất luận là thân phận, địa vị, hay là thực lực đều bị bỏ xa đến mấy con phố, giống như cách biệt một trời một vực.
Dù cho là Hách Quang Minh đi nữa cũng luống cuống chân tay, không biết làm thế nào khi rơi vào hoàn cảnh khốn đốn trước giờ chưa từng gặp qua này.
Cái chết gần trong gang tấc!
"Hít."
Hách Quang Minh hít sâu một hơi, ép buộc chính mình phải bình tĩnh lại, nhìn về phía Tân Vũ Phong đang ở phía xa kia.
“Thật sự không ngờ tới, đứa trẻ năm đó tôi không cẩn thần thả đi, vậy mà lại trở thành kẻ địch của mình! Hóa ra là Chiến thần Thiên Vũ, chẳng trách dám hủy đi tấm biển Trạng nguyên! Chỉ là, anh không dẫn theo đại binh mã đến là muốn dùng nắm đấm để giải quyết chuyện này sao?”.
Đối diện với vấn đề này, Tần Vũ Phong gật gật đầu.
“Anh là Chiến thần Thiên Vũ, giờ muốn đơn độc khiêu chiến với tôi không khỏi có chút ý lớn hiếp yếu! Dù có giết được tôi cũng không đủ để anh trút giận!” Hách Quang Minh mở miệng nói.
Anh ta nói như vậy thật ra cũng không sai!
Luận về quyền thế, trong tay Tân Thiên Vũ nắm giữ trọng binh, dưới trướng có trăm nghìn thiết kỵ, chỉ cần hạ một lệnh xuống là có thể giẫm chết Hách Quang Minh.
Luận về vũ lực, càng chẳng cần nói nữa! “Vậy anh muốn thể nào?” Tần Thiên Vũ lạnh lùng nói.
"Không bằng chúng ta tăng thêm chút độ khó!”
Hách Quang Minh lộ ra nụ cười quỷ dị: “Ngày thường khi tôi luyện võ sẽ cuốn xích sắt khắp người, tiến hành kiểu luyện tập mang vác vật nặng! Nếu như anh dám vác trên lưng chín chiếc xích sắt mà một chọi một với tôi, tôi mới kính nể anh là bậc anh hùng! Nếu không, cho dù anh có giết được tôi, tôi cũng không phục! Mẹ của anh dưới cửu tuyền chắc hẳn cũng không nhắm mắt được!”
Nghe thấy lời này, trong lòng tất cả mọi người đều khinh bỉ.
Hách Quang Minh này cũng quá vô sỉ rồi!
“Đại nhân, đừng nghe mấy lời xằng bậy của anh ta, anh ta đang dùng kế khích tướng!” Tiêu Mặc Chiến vội đến đỏ cả mắt.
“Không sao!”
Tần Vũ Phong lắc lắc đầu, lạnh lùng nhìn về phía Hách Quang Minh: “Lão tặc Hách Quang, tôi đồng ý điều kiện này của anh! Cõng trên lưng chín chiếc xích sắt thì thế nào? Hôm nay, tôi phải khiến anh chết một cách tâm phục khẩu phục!”
“Được, nhất ngôn cửu đỉnh!”
Hách Quang Minh sợ anh hối hận mà nuốt lời nên lập tức gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý đầy quỷ dị.
Rất nhanh, anh ta đã bảo người dưới trướng trong gia tộc lấy xích sắt từ nhà kho ra.
“Hộc...!Hộc...!Hộc."
Mười mấy người đàn ông cường tráng thở hổn hển, phải vận hết sức của chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng khiêng được một cái xích sắt, bước chân loạng choạng xiêu vẹo mà đi ra.
Chiếc xích sắt này to và thô như cánh tay, được tạo thành từ sắt lạnh, một chiếc nặng đến cả nghìn cân
Được gọi là “Xích khóa rồng”! Danh bất hư truyền, dù cho có là giao long dưới nước cũng có thể khóa được.
Vừa rồi Hách Quang Minh cố ý giăng một cái bẫy.
Anh ta đúng là dùng “Xích khóa rồng” để luyện võ, nhưng không phải chín chiếc mà chỉ là một chiếc mà thôi!
Chỉ sợ dù có là bậc thầy đẳng cấp mà quấn một chiếc xích trên người thì hành động cũng trở nên chậm chạp vô cùng, nhiều nhất cũng chỉ phát huy được hai đến ba phần thực lực
Mà bây giờ, Tần Thiên Vũ đã bị mắc lừa, vậy mà lại đồng ý cõng trên lưng chín cái xích khóa rồng.
Chỉ sợ...!Ngay đến sức lực để động đậy ngón tay cũng không có!
Dưới tình huống này, Hách Quang Minh tràn đầy tự tin mà cho rằng bản thân đã đứng ở vị trí không thể bị đánh bại được.
- ------------------