“Ông có biết năm đó Khương Thạch Phương đã điều động sát thủ đuổi giết tôi và mẹ tôi hay không?”
Đối mặt với câu hỏi này, sắc mặt của Tần Thiên Vương u ám, bình tĩnh, dường như đang trải qua một trận chiến giữa trời và người, cuối cùng nhẹ gật đầu.
“Biết!”
Tần Vũ Phong cho là ông ta sẽ ngụy biện nhưng không ngờ ông ta lại thẳng thắn thừa nhận tội ác của mình như vậy.
“Ông! Già! Súc! Sinh!”
Tần Vũ Phong nổi giận đùng đùng, trong cơ thể phát ra sát khí kinh khủng giống như sông Dương Tử vỡ đề.
Trong vòng phạm vi trăm mét dày đặc thấu xương, ngay cả cây cổ thụ cũng bị ép cong ngoằn ngoèo, dường như sắp bị bẻ gãy.
“Lương tâm của ông bị chó ăn rồi hay sao? Mẹ của tôi hiền lương thực đức, từ chối vô số thanh niên tài giỏi ở Đế Đô mà chọn gả cho ông! Vậy mà ông lại là một kẻ độc ác, hại chết bà ấy!”
“Quỳ xuống! Dập đầu xin lỗi mẹ tôi trước phần mộ của bà ấy đi!”.
“Rồi trở về giết chết Khương Thạch Phương, phế bỏ Tần Thiên Lâm, làm như vậy thì tôi mới tha thứ cho ông!”.
Nếu không, không chết thì không thôi!
Tân Vũ Phong lên cơn giận dữ, gào thét rung trời.
Nhưng Tần Thiên Vương không có hối hận chút nào, ông ta lạnh lùng mở miệng:
“Tao chính là người đứng đầu Tần phiệt, làm việc cả đời này, từ trước đến giờ chẳng thèm giải thích với ai cả! Nhưng hôm nay, người làm bổ như tạo sẽ giảng cho mày một bài học!”
“Muốn đạt được sự nghiệp thống trị to lớn thì nhất định phải máu lạnh vô tình! Thà rằng mình phụ bạc người khác chứ quyết không được để người khác phụ bạc mình!”
“Uyển Nhi là một cô gái tốt, chỉ tiếc là...!Hoàn cảnh gia đình của cô ấy không có cách nào giúp tao leo lên ngôi vua trên cao được!”.
“Cái chết của cô ấy đối với tạo, đối với Tần phiệt đều có ý nghĩa to lớn, cũng xem như là một cái chết có ý nghĩa!”.
“Có thể chết vì sự phồn vinh của Tân phiệt là vinh hạnh của cô ấy mới đúng!”
Lòng dạ sắt đá!
Bị lợi ích làm đầu óc mê muội!
Tần Thiên Vương là bá chủ kiêu hùng một đời, nhưng đã sớm vứt bỏ tính người, vì quyền thế mà ông ta có thể không cần cả máu mủ ruột thịt của mình.
“Được, được, được!”
Tần Vũ Phong giận quá hóa cười!
Trước khi đến Để Đô, trong lòng của anh còn có chút mong đợi, nhưng mà lời nói này của Tần Thiên Vương đã hoàn toàn xóa bỏ chút khả năng kia!
Tình bố con chấm dứt từ đây!
“Ông già súc sinh long lang dạ sói, thật sự muốn để cho người đời nhìn xem vẻ mặt ghê tởm này của ông! Tôi hỏi lại ông một câu, ông có quỳ xuống hay không?” Tần Vũ Phong nghiến răng gào thét.
Tần Thiên Vương cũng thật sự tức giận, trên gương mặt uy nghiêm lộ ra vẻ tức giận: “Sói mắt trắng chưa trưởng thành! Sớm biết như thế này thì mười tám năm trước tạo không nên có lòng từ bị mà đưa mày đến biên giới phía bắc, trực tiếp bóp chết mày là được rồi!”
Hổ dữ còn không ăn thịt con!
Nhưng mà giọng điệu này của Tần Thiên Vương dương như thật sự không xem tính mạng của con mình ra gì.
Hạng người máu lạnh như thế này rất hiếm có trên đời.
“Ông già súc sinh, đừng giả vờ nữa! Khi đó ông đưa tôi đến biên giới phía bắc chính là muốn để cho tôi tự sinh tự diệt, chết ở nơi đó!”
“Nhưng làm thế nào ông cũng không thể ngờ được, chẳng những tôi không chết mà còn luyện được võ nghệ đầy người, đạt được quyền thế ngút trời, có được trăm ngàn đội quân tinh nhuệ!”.
“Hôm nay, tôi muốn ông phải trả giá bằng máu!”
Trong mắt Tần Vũ Phong lóe lên tia hung ác, lộ ra sát khí!
Mười tám năm nằm gai nếm mật, chịu nhục chịu khổ.
Anh đã chịu đựng sự đau khổ, dày vò mà người bình thường khó có thể tưởng tượng ra được, nhiều lần quanh quẩn ở bên bờ vực sống chết...!Cuối cùng mới đạt được trình độ này.
Thà rằng Tần Vũ Phong gánh tiếng xấu “Giết bổ” cũng phải đòi lại được công bằng cho mẹ mình!
Hôm nay, không ai có thể cản được anh nữa.
Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật!
Ai ngờ trên mặt của Tần Thiên Vương lại không có bất cứ sợ hãi gì mà trái lại lộ ra nụ cười lạnh tính toán sâu xa.
“Thằng bất hiếu, đúng là to gan! Mày thật sự cho là trên đời này không có ai trị được mày sao?”
Nói xong Tần Thiên Vương quay người, cúi đầu với phía sau lưng một chút.
“Ngài Công Tôn, xin ngài hiện thân! Trấn áp cái thằng bất hiểu này bằng sấm sét lôi đình!”
- ------------------