Dù sao tu vi của Tần Thiên Lâm cũng là võ đạo tông sư, dựa vào sức lực của anh ta thì việc thoát khỏi sự khống chế của Tần Vũ Phong cũng không phải là không thể.
Nhưng mấy ngày trước, anh ta bị tẩu hỏa nhập ma, tu vị trên người đều bị mất hết, hiện tại anh ta không khác người bình thường là mấy!
Tân Thiên Lâm giãy giụa mãi cũng vô ích, chỉ đành mặc cho Tần Vũ Phong xử lí!
Nhưng dù sao nơi đây cũng là hội quán Yên Vũ, câu lạc bộ tư nhân sang trọng nhất Đế Đô, hệ thống an ninh vô cùng chặt chẽ.
Sau khi nghe thấy tiếng hét kêu cứu của Tần Thiên Lâm, ngay lập tức một nhóm người bảo an liên tiến tới.
“Người nào dám giở trò côn đồ ở hội quán Yên Vũ này chứ?”
Chưa thấy người đâu nhưng đã nghe thấy giọng nói vang dội của đội trưởng đội bảo an truyền tới từ cuối hàng lang.
Tần Vũ Phong dừng lại một bước, bình tĩnh đảo mắt một vòng, xem kẻ nào vừa lên tiếng.
Ngay sau đó xuất hiện một nhóm người cao lớn, lực lưỡng đi ra từ khúc cua phía cuối hành lang.
Thân hình ai nấy đều vạm vỡ, uy nghiêm, trên người mặc đồng phục bảo an màu đen, sít chặt vào những khối cơ bắp cuồn cuộn, nhìn qua cực kì đáng sợ!
Nhưng chỉ đủ để uy hiếp những người bình thường thôi, còn trong mắt Tần Vũ Phong thì đám người này cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, chỉ được vẻ ngoài!
Mấy người trong đội bảo an nhìn thấy Tần Vũ Phong, trong nháy mắt cả người đều ngẩn ra.
Thành viên trẻ tuổi nhất Lăng Phùng Thanh đứng ở cuối hàng, dường như vẫn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, ngạo mạn đi tới trước mặt Tần Vũ Phong nói: “Anh là ai? Mau buông cậu chủ Tần Thiên Lâm ra! Dám gây chuyện ở hội quán Yên Vũ, anh đúng là muốn chết mà!”
“Tôi? Muốn chết sao?” Khóe miệng Tần Vũ Phong nhếch lên, cười lạnh một cái.
Cũng may, không đợi anh tự mình nói, đội trưởng đội bảo an liền kéo tay Lăng Phùng Thanh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tôi thấy cậu mới là muốn chết đấy! Đó là chiến thần Thiên Vũ!”
“Cái gì? Đó là chiến thần Thiên Vũ sao?”
Lăng Phùng Thanh kinh ngạc đến mức nói lắp, vũ khí trong tay cũng bị rơi xuống, cả người run rẩy không ngừng.
Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm
Quần áo của Tần Thiên Lâm cọ sát liên tục trên mặt đất, bị rách một mảng lớn, da thịt thì bị trầy xướt nghiêm trọng.
"Aaa!"
Tần Thiên Lâm đau đến mức lạc cả giọng, rốt cuộc không nhịn được, cầu xin Tần Vũ Phong: “Tần Vũ Phong, tôi là em ruột của anh đấy, hai chúng ta cùng chung huyết thống với nhau, anh xem, anh đối xử với tôi như vậy có còn nhận tính hay không?”
“Trong lòng anh có còn nhớ tới cha của chúng ta không? Anh có còn nhớ tới Tần Phiệt không?”