Hoa Vũ Chiến Thần


Hàn Cam Vọng tuổi tác đã cao, râu tóc bạc hết.

Mặc dù võ giả có tuổi thọ dài hơn người bình thường, bản thân Hàn Cam Vọng lại là võ giả cấp Tông Sư, nhưng mà tất cả mọi người đều đã từng nghe qua chuyện cũ của ông ta.

Lúc Hàn Cam Vọng còn trẻ, ông ta đã từng bị thương rất nặng ở trong một trận chiến lớn khốc liệt, bây giờ tuổi tác của ông ta cũng đã hơn tám mươi, cho nên việc để lộ ra dáng vẻ lưng còng chân chậm như thế này cũng không có gì là lạ.

Hàn Sướng Âm đi tới bên cạnh Hàn Cam Vọng, đang muốn dìu ông ta, Hàn Cam Vọng lại đột nhiên đưa tay ra, ra hiệu với cháu gái rằng không cần phải đỡ ông ta.

“Cháu gái ngoan, không cần phải đỡ, ông nội vẫn có thể đi được hết quãng đường dài hai, ba bước này”
Hàn Cam Vọng cười híp mắt nói với Hàn Sướng Âm, rõ ràng là đã để lộ ra dáng vẻ cực kỳ yêu thương.

Hàn Sướng Âm gật đầu đồng ý, chậm rãi đi theo bước chân của Hàn Cam Vọng đồng thời cô ta vẫn giữ vững hai bàn tay đang đưa lên để có thể tùy thời đỡ lấy ông ta.

Sau khi đến gần, mọi người mới nhìn rõ được dáng vẻ bây giờ của Hàn Cam Vọng.

Trên người Hàn Cam Vọng mặc một chiếc áo choàng ngắn màu xanh đậm, bên trên có thêu hoa văn chìm hình chữ Thọ bằng chỉ màu tím khiến cho thần thái của ông ta trở nên sáng láng, mặc dù không thể che giấu đi được dáng vẻ già nua nhưng mà rõ ràng là tinh thần của ông ta vẫn còn vô cùng minh mẫn.

Hàn Cam Vọng chắp tay với sáu người: “Vất vả cho mọi người phải vượt xa xôi cách trở, xuyên qua năm hồ bốn biển để đến nơi này góp sức trợ giúp cho nhà họ Hàn, tấm lòng lần này của mọi người, ông già tôi không bao giờ quên!”
Lúc còn trẻ, Hàn Cam Vọng cũng là một nhân vật vang danh bốn phương.

Hôm nay ông ta hạ mình làm lễ để kết bạn với người hiền tài, cúi chào theo lễ nghi trên giang hồ với những người thuộc thế hệ sau của mình như vậy, ngoại trừ Tần Vũ Phong ra, trên mặt của mấy người còn lại đều tràn đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi do nhận được sự tán thưởng.

“Gia chủ của nhà họ Hàn không cần phải khách sáo như vậy!”
Túy Hiệp Quan Tiến Hiệp có chút bối rối, vụng về đáp lại bằng kiểu cúi chào tôn trọng của bề dưới dành cho bề trên, sau đó nói: “Chẳng qua là...!Bây giờ tôi đang tò mò về một chuyện!
Hàn Cam Vọng nghe vậy thì khẽ gật đầu: “Cứ nói đừng ngại”
Sắc mặt của Quan Tiến Hiệp đột nhiên ửng đỏ, đưa tay gãi mấy sợi tóc con sau gáy, sau đó nói: “Là như thế này thưa gia chủ của nhà họ Hàn, nói trắng ra thì lần này chúng tôi tới đây cũng chỉ là vì đóa Cửu Diệp Kim Liên kia”
Hàn Cam Vọng thở dài, sau đó xoay người nói: “Nơi này chính là khu đất cẩm của nhà họ Hàn tôi, trong mấy ngày này khi mọi người nghỉ chân lại nhà họ Hàn, chú ý đừng nên tự tiện xông vào”
Hàn Cam Vọng vừa nói vừa đi tới phía chiếc giường đang đặt ngay giữa căn phòng đổ nát, sau đó nhấn vào một cơ quan nào đó ở bên mép giường, chiếc giường gỗ mục nát kia đột nhiên vang lên mấy tiếng cót két, sau đó dần dần lật mở ra.

Một lối đi bí mật tức khắc đập vào mí mắt của tất cả mọi người.

“Bên trong khu đất cấm này có rất nhiều cơ quan, mọi người đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải đi theo nhịp bước của ông già này để tiến về trước, tuyệt đối không nên tự ý chạm vào hay làm bất cứ điều gì không được bảo từ trước!”
- ------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui