“Tôi...!Rút lui thôi!” Trên mặt của Túy Hiệp Quan Tiến Hiệp thoáng qua vẻ do dự, nhưng đến cuối cùng ông ta vẫn mở miệng.
Mặc dù Thẩm Đan Tâm không nói rõ ràng ra, nhưng thái độ của ông ta cũng giống như vậy, nhấc chân nối gót theo Quan Tiến Hiệp rời đi.
Những người ở lại chỉ còn có Trường Bạch Kiếm Tiên Lý Tống La, Đoạt Mệnh Phi Đao Thẩm Chiêu, Càn Khôn Nhất Chỉ Vương Đông Quân, còn có người mà từ đầu cho tới lúc này đều không phát biểu bất cứ ý kiến gì, Tân Vũ Phong.
Hàn Sướng Âm mím chặt đôi môi đỏ thắm, đưa mắt nhìn bốn người này, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buồn sầu và bị thương mờ nhạt.
Túy Hiệp Quan Tiến Hiệp và Phán Quan Bút Thẩm Đan Tâm đều đã rời đi rồi.
Vốn là năm cao thủ nổi danh vậy mà chỉ trong nháy mắt đã ít đi hai người.
Rõ ràng cho thấy bọn họ đã mất đi hai nguồn lực hỗ trợ mạnh mẽ!
Hàn Sướng Âm không khỏi lo âu, ba người còn lại có thể ngăn được Hoạt Diêm Vương kia sao?
Đôi môi đỏ thắm của Hàn Sương Âm lại càng mím chặt hơn, nếu như cô ta đã đến được cảnh giới Tông Sư rồi, vậy thì căn bản cũng sẽ không cần phải lo âu nhiều như vậy...!
Nói trắng ra là...!Bản thân cô ta vẫn phụ lòng kỳ vọng của ông nội!
Cùng lúc đó, ngay tại thời điểm khi Hàn Sướng Âm vẫn còn đang vừa lo âu vừa tự trách chính mình, Vương Đông Quân lại đã nhìn về phía Tân Vũ Phong, lên tiếng: “Tên nhóc con, tại sao cậu còn chưa đi?”
Dẫu sao thì vì lúc trước, khi Vương Đông Quân chủ động khiêu khích, mà Tần Vũ Phong lại mặc kệ không để ý tới, ông ta đã tự động định nghĩa dáng vẻ lạnh nhạt và khinh thường của Tần Vũ Phong thành hèn yếu.
“Hạng người hèn yếu giống như cậu ở lại nơi này chỉ khiến cho chúng tôi gặp thêm phiền phức thôi mà!” Vương Đông Quân càng nói càng thêm khẳng định chắc chắn: “So tài với tôi thôi mà cậu còn không dám, đến lúc đó gặp phải Hoạt Diêm Vương, mà cậu thì lại hèn yếu như vậy, nếu như là vì muốn bảo vệ tính mạng của chính mình mà đẩy một người nào đó trong chúng tôi đi ra ngoài, vậy thì còn có thể có được kết cục tốt đẹp sao?”
Tần Vũ Phong thấy việc bản thân mình không hề để ý tới những chuyện dư thừa lại bị Vương Đông Quận tùy tiện nói ra thành những lời bêu xấu như thế, trong mắt anh đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
Trước đó anh không có phản ứng, dĩ nhiên là bởi vì không thèm để ý.
Dù sao thì cũng chỉ là một Tông Sư, anh cũng không để vào mắt.
Ông ta tin chắc rằng những người khác cũng giống như vậy!
Cửu Diệp Kim Liên có quý giá và hiếm thấy hơn đi nữa cũng không thể nào quan trọng bằng mạng sống của chính mình!
Nhưng mà cái tên nhóc con không hiểu sự đời, không rõ sâu cạn này vậy mà lại còn có suy nghĩ phân chia Cửu Diệp Kim Liên?
- ------------------