Tần Thiên Lâm đè thấp giọng nói, vậy mà lại giống với Tần Vũ Phong!
Mỗi giờ mỗi phút cả ngày lẫn đêm, Tiêu Mặc Chiến đều thân cận bên cạnh Tần Vũ Phong.
Bây giờ nghe được giọng nói của Tần Thiên Lâm, ngay cả anh ta cũng khó mà phân biệt nổi!
Thật sự là quá giống!
Gương mặt Tiêu Mặc Chiến tỏ vẻ khó tin, hai mắt trừng lớn.
Giọng nói của Tần Thiên Lâm khiến Tiêu Mặc Chiến từ kinh ngạc lấy lại được tinh thần.
Dù sao anh ta cũng là tướng quân ở biên giới phía Bắc, là Hổ Ủy ngũ phẩm, tuyệt đối không phải là kẻ vô dụng.
Tiêu Mặc Chiến gấp gáp muốn hiểu xem, vì sao đột nhiên Tần Thiên Lâm thay đổi được giọng nói, bắt chước Tân Vũ Phong.
Vẻ mặt anh ta tràn đầy sự kinh ngạc, Tần Thiên Lâm muốn ở trước mặt Lâm Kiều Như, thay thế Tần Vũ Phong!
"Không được! Tần Thiên Lâm, anh điên rồi!"
"Anh thật sự là ăn gan hùm mật báo, mới dám giả mạo chiến thần Thiên Vũ!"
"Lần trước anh ở phủ của Thần Nghiêm Vương, ăn nói ngông cuồng với chiến thần Thiên Vũ, chiến thần Thiên Vũ đã khoan dung độ lượng, nghe nói trước nay chưa từng so đo với anh, nhưng còn anh lúc trước đã vi phạm phép tắc, mạo phạm chiến thần!"
"Vậy mà bây giờ anh lại còn muốn giả mạo chiến thần Thiên Sách! Anh cũng biết, đây chính là tội chết đó!"
Tần Thiên Lâm nghe thấy cảnh cáo, nhưng không hề lung lay, trên mặt không biểu lộ vẻ sợ hãi.
"Việc mà tôi đã muốn làm, ai dám cản trở?"
Tần Thiên Lâm lạnh lùng trả lời, chỉ là giọng nói của anh ta vẫn giống với Tần Vũ Phong, lời nói hung hăng càn quấy như thế, nghe vô cùng không hài hòa.
"Anh, dám sao?"
Dưới sự ủng hộ của mấy tên bảo vệ, Tân Thiên Lâm đi đến cửa biệt thự số 66, nhấn chuông cửa.
"Ai đó?"
Triệu Như Lan, mẹ của Lâm Kiều Như nghe thấy tiếng chuông cửa, vội chạy tới.
Vừa mở cửa ra, Tần Thiên Lâm khẽ giật mình.
Không hổ là người phụ nữ dinh ra Lâm Kiều Như, mặc dù giữa lông mày không che giấu được dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn còn dáng vẻ thùy mị thướt tha như cũ, thanh tú xinh đẹp.
"Cậu là...?"
- ------------------