“Long Bảng là cái thá gì chứ? Chỉ là một lũ chuột nhắt, có thể nói bây giờ tôi đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, nhìn ra khắp thế giới không có ai là đối thủ của tôi!”
“Hôm nay, mấy người các người có thể nhìn thấy tôi sử dụng phương pháp bí mật này cũng là một chuyện may mắn trong đời, cũng không uổng công tới thế giới này dạo một vòng rồi đó!”.
Hoạt Diêm Vương nói vô cùng tự mãn, kiêu căng, từ lời nói đến hành động đều tỏ vẻ khinh bỉ những cường giả nổi tiếng trên Long Bảng này.
“Càng không phải nói tới tên nhãi là cậu."
Hoạt Diêm Vương nhìn chằm chằm Tân Vũ Phong, nở nụ cười uy nghiêm đáng sợ.
Mọi người nghe thấy mấy lời đó của Hoạt Diêm Vương thì thầm nghĩ trong lòng là không ổn rồi.
Bọn họ không nhìn ra thực lực của Hoạt Diêm Vương nữa, đương nhiên Hoạt Diêm Vương nói gì thì bọn họ cũng sẽ tin cái đó.
Huống hồ, thực lực của Hoạt Diêm Vương vốn đã mạnh, bây giờ thông qua phương pháp bí mật mà tăng lên gấp đôi, ông ta cũng không nói nhăng nói quậy.
Trong nhận thức của Hoạt Diêm Vương, phóng tầm mắt ra khắp thế giới, được mấy người là đối thủ của ông ta chứ?
Mọi người đều tuyệt vọng.
Theo tình hình này thì xem ra Tân Vũ Phong cũng không phải đối thủ của Hoạt Diêm Vương.
Chẳng lẽ bọn họ vừa có một tia hi vọng lại bị dập tắt luôn như thế này sao?
Thẩm Chiêu và Lý Tống La trốn ở phía sau Hàn Cam Vọng và Hàn Sướng Âm, run lẩy bẩy.
Bởi vì lúc trước hai người họ bị hút mất phần lớn sức sống nên bây giờ trong họ như hai người già khọm, mái tóc trắng xóa hết cả, trông vô cùng đáng thương.
Trong lúc mọi người chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng thì đột nhiên Tần Vũ Phong đứng dậy, cất cao giọng nói:
“Nếu ông là người đứng đầu trời đất này thì tôi chính là trời!”
Tần Vũ Phong nhấn mạnh từng chữ một, giọng điệu bình thản nhưng lại vang vọng hùng hồn, mọi người nghe anh nói mà như đang nghe trình bày một đạo lý hiển nhiên gì đó.
Cứ như việc anh mạnh hơn Hoạt Diêm Vương là một sự thật hiển nhiên!
Những thân cây già cỗi kia đã sống hơn trăm năm mà cũng không chịu nổi một cái đạp nhẹ của Tần Vũ Phong, chúng lắc lư mấy cái rồi đổ rầm rầm xuống hết cả.
Còn nền đất đá xanh bị lưới Thiên Ma Chu Sát đập xuống thì đã nát bét không ra hình thù gì! Thần tiên đánh nhau, người bình thường gặp xui xẻo!
Hàn Sướng Âm và Hàm Cam Vọng không thể vứt bỏ Thẩm Chiêu và Lý Tống La được nên chỉ có thể dẫn theo hai người bọn họ tránh trái tránh phải miễn cưỡng mới ra khỏi chiến trường được!
May mà toàn bộ đợt tấn công đều nhắm vào Tân Vũ Phong, nên bọn họ chỉ cần tránh được phần ảnh hưởng của đòn đánh là được.
Nhưng mà giờ khắc này, Tần Vũ Phong chỉ tránh né chứ không đánh trả, trông có vẻ như anh đang ở thế yếu hơn.
Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc!
- ------------------.