Nói đến giới hạn không tưởng của vũ khí, đầu Thanh Long gần như nổ tung ra.
Cho dù anh ta có đặc biệt thế nào thì đã sao chứ, thật là chỉ muốn có bắn một quả tên lửa giết chết hết mấy tên quỷ Tây đó đi!
Thế nhưng anh ta có thể làm như vậy được sao?
Nếu muốn bắn tên lửa trực tiếp giết chết sạch hai ngàn năm trăm người thì làm sao các vùng ngoại ô Đông Hải, thậm chí là cả khu vực nội thành không bị ảnh hưởng cho được chứ?!
Địa điểm khai chiến là mỏ than bị bỏ hoang, Thanh Long sợ chỉ cần một cú click bắn tên lửa của mình là sẽ chôn vùi tất cả mọi người trong mỏ than đó!
Vậy phải sử dụng loại vũ khí thế nào nhỉ?
Hay chính xác là ta dám sử dụng loại vũ khí nào đây?
Bọn quỷ Tây này không sợ ảnh hưởng đến dân chúng ở Đông Hải, nhưng mà họ sợ!
Nhất cử nhất động ở bên mình vào lúc này đều như đi trên chảo lửa!
Mọi chuyện dường như đã lâm vào ngõ cụt!
Thanh Long chỉ muốn thẳng thắn thuyết phục Tần Vũ Phong không nên đồng ý, nhưng còn chưa nói được câu nào thì một đám người xông thẳng vào trong phòng.
Đám đó chính là mười hai trung vệ thiết huyết, đến cả tay Huyền Vũ cũng xông vào.
“Thiên Vũ đại nhân, không xong rồi!”
“Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải như vậy?”
Tần Vũ Phong cau mày hỏi.
Từ trước đến giờ Huyền Vũ luôn hành xử rất thận trọng và bình tĩnh, từ bao giờ mà trở nên hấp tấp thế này?
Chẳng lẽ là là năm tổ chức kia bất chấp chiến thư, xông vào đánh úp ngay giữa đêm sao?!
Tần Vũ Phong cũng nhận ra thái độ hấp tấp đến lạ thường của Huyền Vũ, trong lòng cũng khiếp đảm, chờ đối phương bẩm báo.
Huyền Vũ cũng ý thức được hành vi hấp tấp của mình, đứng yên một lúc để bình tĩnh lại, thở hổn hển, vừa định mở miệng ra nói thì rầu rĩ phát hiện ra tại mình chạy nhanh quá nên bị sặc!
Thanh Long không biết phải nói thế nào, bèn đưa cho Huyền Vũ một chén nước, Huyền Vũ uống một hơi cạn sạch, cuối cùng có thể mở miệng nói chuyện bình thường.
Chỉ thấy Huyền Vũ quỳ một gối trước mặt Tần Vũ Phong, bẩm báo:
“Thiên Vũ đại nhân, tin tức vừa nhận được!”
“Năm tổ chức tuyên chiến với phe ta đã đăng tải nội dung của chiến thư lên trang web đen! Giờ đây trên khắp thế giới, không chỉ có các tổ chức ngầm, tổ chức xã hội đen, tất cả đều đã nhìn thấy chiến thư rồi!”
“Nếu chúng ta không cho chúng một bài học thì chỉ e là chúng không biết trời cao đất dày, ăn nói lung tung, sau khi lấy được chiến thứ rồi thì trở mặt lúc nào không hay!”.
“Trong mắt nhiều người, đại diện cho Đại Hạ như chúng ta đây sẽ trở thành trò cười của cả thế giới!”
Thanh Long nghe xong thì lập tức giận tím người.
“Nực cười!”
Có vẻ như những kẻ đó thuộc một trong số năm tổ chức, lẽ nào bọn chúng đã nắm chắc phần thắng rồi sao?!
Tần Vũ Phong quả thực vẫn phải thở dài một hơi nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
May mắn thay, bọn chúng không đánh úp bọn họ vào nửa đêm là được rồi.
Nếu như chúng không quan tâm đến thể diện của mình mà hủy chiến thư, nửa đêm tấn công bọn họ, quân lính không kịp trở tay, không địch nổi được chiêu đánh úp của đối phương thì đấy mới là chuyện khiến cho Tân Vũ Phong đau đầu nhất.
Xem ra đối phương không có lá gan làm càn và da mặt dày như họ tưởng!
Tần Vũ Phong nhàn nhạt nói: “Vậy thì sợ quái gì chứ? Tôi vốn định viết chiến thư đối đáp với bên đó đây.
Bên kia xem xong còn muốn cười chê sao? Cho dù có vậy đi chăng nữa thì đó là chuyện không thể nào!”
“Nếu như tôi nói mấy thằng cha của năm tổ chức kia mới là trò cười tiếp theo cho thiên hạ thì các cậu nghĩ thế nào?”
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong vô cùng kiêu ngạo, anh không hề sợ hãi chút nào, coi đối phương như một hạt bụi chẳng đáng lọt vào mắt.
Huyền Vũ và Thanh Long kinh ngạc trố mắt nhìn nhau.
Với điều kiện khắc nghiệt như vậy, thế mà Thiên Vũ đại nhân muốn thách thức bọn chúng sao?
Nhưng cho dù có để ý đến thể diện thế nào đi chăng nữa thì đừng vì một phút bốc đồng mà hỏng cả đời!
- ------------------.