Tân Thiên Lâm lại chỉ cười: “Sao, tôi thân là người của Tân Phiệt, mộ tổ tôi còn không được đến sao?” "Thượng Quan Uyển Nhi tiện nhân kia còn có thể tiến vào mộ tổ, tôi dựa vào cái gì mà không thể đến?” Tân Vũ Phong nghe vậy trong lòng cũng theo đó mà cả kinh, vội vàng hỏi: “Cậu rốt cuộc là muốn cái gì?”
“Tôi muốn làm cái gì à.”
Khẩu khí của Tân Thiên Lâm một lần nữa tản ra: “Tần Vũ Phong, anh trai tốt của tôi, tôi ngược lại muốn hỏi anh một chút, có biết tôi hiện tại đã biến thành cái bộ dạng gì hay không, đều là được anh ban tặng cho đấy?”.
Tần Thiên Lâm nói, ở trong ống kính trưng bày chân tay động cơ của mình, Tân Vũ Phong nhìn thấy không có phản ứng dữ dội gì, chỉ là mi mắt vẫn nhíu chặt.
Anh ta trưng bày bộ dạng đó xong mới đem ống kính đối diện với mình lần nữa, quay về phía bia mộ của Thượng Quan Uyển Nhi.
Nụ cười đạo đức giả tạo trên mặt Tần Thiên Lâm khiến người ta giật mình.
“Khặc khặc khặc...!Anh trai tốt của tôi đã tặng cho tôi một món quà lớn như vậy, tôi tự nhiên muốn đến hỏi thăm một chút, mẹ của anh trai tốt của tôi!”
“Đủ rồi!” Tần Vũ Phong quát lớn một tiếng, lý trí còn sót lại để cho anh không bóp nát phương tiện truyền thông duy nhất đang kết nối với Tần Thiên Lâm: “Tôi đang hỏi cậu, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
Tần Thiên Lâm vốn đang nở nụ cười đạo đức giả, trong nháy mắt đã thu hồi, mặt dữ tợn, con mắt điện tử lóe ra lam quang quỷ dị: “Đương nhiên là đào mộ mẹ anh lên, đem thi thể bà ta ra!”
“Anh bẻ gãy chân tôi, còn móc mắt tôi, mẹ anh là đồ tiện nhân, cũng phải chịu khổ như vậy mới được!” Tần Thiên Lâm vẻ mặt điên cuồng, đi tới đường cùng, anh ta định lấy người chết trút giận!
“Không!”
Tần Vũ Phong lúc này trong lòng nóng như lửa đốt, Lâm Kiều Như ở một bên cũng khẩn trương xoa xoa góc áo.
Tần Vũ Phong làm sao có thể trơ mắt nhìn mẹ của mình sau khi chết cũng không được an ổn, bị những người trước mắt đào mộ! Anh muốn đem Đông Hải tạo thành bền chắc như thép phòng ngừa Tần Phiệt đánh lén, có thể bảo vệ tốt cho Lâm Kiều Như lại quên mật thi cốt của mẹ mình còn đang ở Để Độ! Vẫn nằm trong tay Tân Phiệt!
Thân ảnh ôn nhu trong trí nhớ kia liều mạng hết thảy không tiếc hy sinh chính mình đối lấy một đường sống cho anh.
Trong cuộc đời này của anh, gần như là quan trọng hơn so với Lâm Kiều Như! Anh đã từng tham sống sợ chết, không thấy ánh sáng mặt trời trong cuộc sống, suy nghĩ duy nhất...!
“Tân Thiên Lâm! Tránh xa mẹ tôi ra! Cậu muốn gì tôi đều đồng ý với cậu!” "Cậu muốn gì, cứ nói với tôi!”
Tần Vũ Phong vội vàng điên cuồng, hai mắt đỏ bừng, nắm đấm càng bóp chặt hơn.
"Am!"
Một cỗ ý sát ý cao tận trời từ trong cơ thể anh bộc phát ra bao trùm bốn phương tám hướng.
Hài cốt của Thượng Quan Uyển Nhi để ở Để Đồ xa xôi, Tân Vũ Phong coi như là ngày đi ngàn dặm cũng không kịp chạy tới!
Tần Thiên Lâm lại lạnh lùng cười nói: “Tần Vũ Phong, hiện tại cho dù anh quỳ xuống cầu xin tôi cũng vô dụng!”
“Lúc trước tôi quỳ xuống cầu xin anh, anh đã từng lưu lại chân phải của tôi sao?”.
“Lúc đó tôi cầu xin anh vô dụng, bây giờ anh cầu xin tôi, tôi làm sao có thể đáp ứng?”
Tần Thiên Lâm nói, lời nói vừa truyền đi, hướng về thuộc hạ của mình phân phó: “Làm đi! Đem thi cốt của ả tiện nhân Thượng Quan Uyển Nhi kia đào lên cho tôi!”
“Vâng! Thưa cậu chủ!”
Tên thuộc hạ của Tân Thiên Lâm đáp lời, rất nhanh đã có người cầm búa lên trực tiếp đập vào bia mộ.
Khéo miệng của Tần Thiên Lâm nhếch lên một nụ cười, lấy hình ảnh phát sóng trực tiếp hiện trường cho Tần Vũ Phong xem.
"Răng rắc” một tiếng!
Bia mộ của Thượng Quan Uyển Nhi trực tiếp vỡ vụn, tấm ảnh trên bia mộ có khuôn mặt dịu dàng cũng theo đó chia năm xẻ bảy!
- ------------------.