Thân thể Lâm Kiều Như vốn mềm mại, bây giờ tức giận đến mức không ngừng run rẩy, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tên khốn kiếp Tân Thiên Lâm này, đúng là khinh người quá đáng"
Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như ở đối diện tỏ vẻ phẫn nộ cực điểm không những không khiến anh ta dừng tay lại mà anh ta còn có vẻ đáng sợ hơn nữa.
"Đào nhanh lên!"
"Vâng, cậu chủ"
Bọn thuộc hạ của Tân Phiệt mở miệng trả lời, động tác trên tay không ngừng liều mạng đào mộ.
Lúc này, có một cái xẻng trong tay người nào đó giống như đụng phải vật gì đó cứng rắn, dùng cái xẻng chà xát hai lần, một phần nhỏ màu đen của quan tài lộ ra!
"Cậu chủ, tôi đào được rồi! Tôi đào được quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi rồi!"
"Dừng tay!" Tần Vũ Phong ở đầu bên này điện thoại liều mạng hô to nhưng không có ai để ý đến anh cả.
"Thật?" Tần Thiên Lâm nửa tin nửa ngờ đi tới, anh ta lo lắng người này chỉ là đào được một khối đá, nhất thời kích động coi đó là quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi.
"Thật ạ, cậu chủ, bên này chúng tôi cũng đào được rồi!".
Những người khác nhao nhao nói mình đào được quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi.
Tần Thiên Lâm tập trung nhìn, quả nhiên là thật! Miếng đất bị đẩy ra, lộ một mảng lớn của quan tài màu đen, trong phần mộ của Thượng Quan Uyển Nhi không phải thi thể của Thượng Quan Uyển Nhi thì còn có thể là của ai?
"Khà khà khà..."
Tần Thiên Lâm phát ra tiếng cười âm hiểm, xem ra lần này ông trời cũng đứng về phía anh ta rồi, không giống trước đó khi mà tìm kiếm Lâm Kiều Như, tìm kiếm khổ cực nhưng vô ích, ngược lại vừa bắt tay vào tìm đã lập tức tìm được quan tài Thượng Quan Uyển Nhi luôn!
Đôi mắt Tân Thiên Lâm phát sáng, mặt mũi nhe răng cười: "Nhanh, nhanh mở quan tài! Đem thi thể của con đàn bà bẩn thỉu Thượng Quan Uyển Nhi lên cho tôi!"
Còn chưa đợi đám thuộc hạ kia bắt đầu ra tay, Tần Vũ Phong ở đầu bên này của điện thoại đã bị chọc giận điên rồi.
"Tần Thiện Lâm!"
Một tiếng thét bị phân phát ra giống như muốn xé rách bầu trời cao! Mà trong tiếng rống giận dữ kia, bị thương cùng phẫn nộ đan xen khiến người nghe cảm thấy đau lòng! Giờ phút này, Lâm Kiều Như cũng bị lây tâm trạng của Tần Vũ Phong, đôi tay nắm chặt, hận không thể đến Để Đô ngay lập tức, đánh cho tên khốn kiếp Tân Thiên Lâm một trận nhừ tử để anh ta không dám có hành động nào ngang ngược như vậy nữa!
"Cậu muốn chết à?" Tần Vũ Phong gầm lên: "Lập tức đem quan tài của mẹ tôi về chỗ cũ, nếu không, dù cho máu nhuộm đỏ cả trời cao, dù thế gian đều là địch! Tân Vũ Phong tôi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"
"Oanh!"
Một trận sát khí nổi lên, cây cối xung quanh đó mười mét, không có cây nào không bị loại không khí này làm cho héo tàn, đổ gục.
Trên trời chim bay nhanh để tìm chỗ trú, ra sức bay ngược về phía Tân Vũ Phong, muốn thoát khỏi loại sát khí này.
Cho dù là ở Đế Đô đang cách nghìn cây số, mấy tên thuộc hạ cũng đều bị dọa đến do dự, không dám mở quan tài.
Tần Thiên Lâm thấy thế nổi giận mắng: "Các người là lũ phế vật! Tân Vũ Phong hiện tại đang ở đâu, các người đang ở đâu? Sợi cái rắm gì chứ! Tiếp tục cho tôi!"
"Rõ!" Bạn thuộc hạ bất đắc dĩ nhìn nhau một chút, đành phải tiếp tục đào xới quan tài Thượng Quan Uyển Nhi.
Tần Thiên Lâm nhìn điện thoại hừ lạnh nói: "Tần Vũ Phong, anh nói cái gì? Anh rất giỏi không phải sao? Hai người chúng ta không phải đã sớm trở thành đối thủ một mất một còn rồi sao? Hiện tại tôi dừng tay lại chẳng lẽ anh sẽ bỏ qua cho tôi?"
"Hơn nữa sớm muộn gì tôi cũng lấy được mạng của anh!"
Vừa nói xong, quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi đã bị đào lên hoàn toàn.
Tần Thiên Lâm xoay người thúc giục nói: "Đừng đứng yên ở đó nữa, lập tức mở quan tài!"
- ------------------.