Trước đó, thực lực của Tần Thiên Lâm đứng trước mặt Tần Vũ Phong, chỉ như sâu kiến không còn gì hơn.
Dù sao một tông sư tẩu hỏa nhập ma, thực lực cũng không kém người bình thường là bao.
Nhưng bây giờ, Tần Thiên Lâm có được lực lượng cao hơn tông sư bình thường, nhưng Tần Vũ Phong chỉ ở đỉnh Ám Kình.
Thực lực của hai người có thể nói là hai cấp đảo ngược!
Thực lực của Tần Vũ Phong, đã rớt xuống nghìn trượng, trở thành sâu kiến trước mặt Tần Thiên Lâm rồi!
Bây giờ thực lực của Tần Thiên Lâm tăng cao, tự nhiên là muốn tìm cho mình một sân chơi riêng.
Anh ta không ngừng khiêu khích Tần Vũ Phong, nhưng Tần Thiên Vương lại không hề ngăn trở, vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, rõ ràng là ngầm cho phép hành động của Tần Thiên Lâm, mặc cho anh ta có đánh chó mù đường.
Dù cái người được gọi là "Chó rơi xuống nước" kia cũng là con trai ruột của ông ta.
Bên kia, y tá đã không nhìn được nữa, đứng ra nói giúp Tần Vũ Phong một câu.
"Cái này, ngài Tần Thiên Lâm, ngài Tần Vũ Phong, hai người các vị đều vừa làm xong giải phẫu, tốt nhất là nên nghỉ ngơi..."
"Biến! Mắc mớ gì tới cô, cô còn nói thêm câu nào nữa thì tôi sẽ dùng luôn cô, để xem thử lực lượng của mình bây giờ!"
Lời của y tá vẫn chưa nói hết, đã bị Tần Thiên Lâm lạnh lùng cắt đứt.
Dù sao y tá cũng là người bình thường, thậm chí chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, trông thấy bộ dạng này đã bị dọa cho nước mắt rơi như mưa, vô thức run rẩy toàn thân.
Tần Thiên Lâm mới không phải là người thương hoa tiếc ngọc gì, anh ta chỉ biết tới đó chỉ là một người bình thường, dưới sức lực của anh ta thì họ chỉ biết nơm nớp lo sợ nên trong lòng càng thêm đắc ý.
"Tần Vũ Phong, đừng nói với tôi là bây giờ anh phải trốn sau lưng phụ nữ nha!"
Tần Vũ Phong rốt cuộc cũng bị Tần Thiên Lâm chọc giận..
Anh ghét cay ghét đắng nhất chính là kẻ ỷ thế hiếp người, bởi vậy cũng vô cùng xem thường Tần Thiên Lâm.
Nhưng bây giờ Tần Thiên Lâm không những đứng trước mặt anh, vừa đe dọa một phụ nữ chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, vừa năm lần bảy lượt không ngừng khiêu khích anh, chọc giận anh!
Tần Vũ Phong xoay đầu lại, trên mặt cũng không có chút nào sợ hãi.
Anh biết rất rõ, mình mất đi một phần cốt tủy, không phải nói dưỡng lại là có thể trở về được, bây giờ mắt thường cũng có thể thấy được thực lực anh đã suy giảm,
Nên sau này, anh cũng sẽ đối mặt với sự khiêu chiến như thế này nhiều hơn!
Bây giờ Tần Thiên Lâm đã ở cảnh giới tông sư rồi, chỉ là cửa ải khó khăn đầu tiên!
Sau này, còn chín chín tám mươi mốt nạn tại khác nữa!
Nhưng như vậy thì tính là cái gì?
Cửa ải khó khăn như vậy anh cũng có thể đi qua mà!
Tần Vũ Phong không hề sợ hãi, chiến thần Thiên Vũ cũng tuyệt đối không hề e ngại!
Anh vặn vẹo cái cổ mình, xương cốt ma sát phát ra từng tiếng két két vang vọng.
"Tần Thiên Lâm, cậu biết không, đại bàng cho dù có bị bẻ cánh cũng không phải là loại gia cầm có thể khiêu khích!"
"Biết điều thì xin lỗi cô gái kia đi, sau đó biến khỏi mắt tôi!"
Toàn thân của Tân Vũ Phong đan xen máu và mồ hôi, chật vật chịu không nổi, nhưng sống lưng thì vẫn thẳng tắp, vẻ mặt cũng đầy ngạo nghễ và bá đạo như cũ.
Tần Thiên Lâm nghe được lời này thì tức giận không kiềm chế được!
Anh ta trăm nghìn lần không ngờ tới, thực lực của Tần Vũ Phong đã có thể thấy rõ rơi xuống tận đáy, còn vừa làm loại phẫu thuật khoét xương như này xong, nhưng anh vẫn có thể phách lối tới mức này!
Hơn nữa, còn dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh ta!
Cũng không nhìn thử thực lực của mình bây giờ là thế nào! Hoặc không nhìn thử xem, thực lực của anh ta bây giờ là thế nào!
Tần Vũ Phong thật sự là không coi ai ra gì, không biết trời cao đất rộng!
Lúc ấy Tần Thiên Lâm quyết định, hôm nay anh ta muốn cho Tần Vũ Phong biết mặt, uốn nắn cái tật xấu không biết trời cao đất rộng này của anh!
"Con mẹ nó! Anh muốn chết à!"
Tần Thiên Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức vận dụng khí tức, cao thủ Hổ bảng toàn diện tấn công, quanh thân anh ta toàn là lực lượng thuộc về cường giả tông sư, lập tức xoay nắm đầm về phía bên kia.
Tất cả lực lượng, mọi thứ vào thời khắc này đều ngưng tụ trên nắm đấm của Tần Thiên Lâm đánh về phía Tần Vũ Phong!
- ------------------.