Trong câu chữ, sát khí tỏa ra bốn phía.
Tần Thiên Vương nghe anh hỏi câu này, vẻ mặt trở nên bất định!
Chỉ một thoáng như vậy mà ông ta thực sự muốn thừa dịp Tần Vũ Phong suy giảm thực lực, đánh chết Tân Vũ Phong ngay tại đây!
Nhưng lần này lúc điều người tới, mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới tông sư, lúc đầu Tân Thiên Vương cho rằng, có thể đối phó với một tên vừa giải phẫu xong như Tân Vũ Phong là dự xài.
Nhưng theo tình hình bây giờ, sau khi Tần Thiên Lâm đạt được cốt tủy của Tần Vũ Phong, đã là cường giả tông sư mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với tông sư bình thường, nhưng vẫn là bại tướng dưới tay Tần Vũ Phong!
Như vậy cũng đã chứng tỏ, bây giờ thuộc hạ của Tần Thiên Vương tạm thời không thể trự tiếp giết chết Tần Vũ Phong!
Công Tôn Vũ đương nhiên có thể chỉ là dù dùng chân để nghĩ cũng biết, Công Tôn Vũ đối với Tần Vũ Phong là dùng thái độ trung lập, chỉ biết bảo vệ mình mà thôi, đương nhiên cậu ta sẽ không thật sự giết chết Tần Vũ Phong.
Cuối cùng Tần Thiên Vương chỉ có thể lựa chọn im lặng.
"Bốp! Bốp! Bốp!".
Cuối cùng Tần Vũ Phong liếc mắt trừng về phía ông ta một cái, sải bước đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Chiến thần Thiên Vũ, dù có vết thương chồng chất, toàn thân đẫm máu nhưng chưa bao giờ bị tiêu diệt ý chí chiến đấu, cũng chưa từng lùi bước bao giờ.
Mà Tần Thiện Lâm, lại không cam tâm nhìn bố mình thả anh rời đi, anh ta lập tức bổ nhào tới bắt lấy ống quần của Tần Thiên Vương:
"Bố! Sao bố có thể thả tên súc sinh kia đi như vậy chứ? Bây giờ thực lực của anh ta đã suy yếu nhiều rồi, đây chính là cơ hội tốt đó!".
"Thằng nhóc đó thần thần bí bí, nếu cứ giữ lại sẽ không biết để lại hậu quả gì nữa đấy!"
"Lúc này mà không giết, thì bố định đợi tới lúc nào mới có cơ hội đây? Hôm nay, nhất định phải để máu tươi của anh ta nhuộm đỏ ở chỗ này!"
Tần Thiên Vương bị anh ta hỏi mà đau đầu, trách cứ một tiếng:
"Con im ngay!"
Tân Thiên Lâm lập tức giật mình.
Tần Thiên Vương vuốt vuốt huyệt thái dương của mình.
Hai đứa con trai này, một đứa cũng không bớt lo hơn bao nhiêu.
Tần Vũ Phong cũng không nói tới rồi, Tần Thiên Vương đã không coi anh là con trai của mình từ lâu rồi.
Nhưng Tần Thiên Lâm lại không giống như vậy.
Trong mắt Tần Thiên Vương, Tần Thiên Lâm chính là một người chúa tể của thiên hạ trong tương lai!
Nhưng gặp phải chỉ chút ít chuyện như này, đã khóc sướt mướt tìm người lớn, tương lai sao có thể hoàn thành nghiệp lớn đây?
"Bây giờ không phải cơ hội!"
Tần Thiên Vương cuối cùng chỉ đành qua quýt nói một câu.
Bên này Tần Thiên Lâm thì tức giận chịu không nổi, tỏ ra vô cùng khó chịu với việc Tân Vũ Phong rời đi, nhưng bên kia hoàn cảnh của Tân Vũ Phong lại không nỡ nhìn.
Chân trước Tân Vũ Phong vừa ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, chân sau đã phun ra một ngụm máu tươi.
"Phốc phốc!"
Vừa rồi anh đã cố gắng nhịn rất lâu.
Tần Vũ Phong lấy điện thoại cầm tay ra, gọi Thanh Long và Huyền Vũ tới bên này đón anh, một cảm giác chóng mặt muốn hôn mê ập tới, trong nháy mắt đã hoàn toàn tối đen, anh cố gắng chống đỡ tường.
Anh đã bị lấy cốt tủy, nên ảnh hưởng không chỉ dừng lại ở việc là cảnh giới võ thuật bị hạ xuống, mà còn rơi vào trạng thái thoi thóp, nghìn cân trôi sợi tóc, dường như anh đã bước nửa chân vào điện Diêm Vương.
Lúc đây, vừa mới làm xong giải phẫu rút cốt tủy, Tần Vũ Phong đã rất yếu ớt, lại còn phải cưỡng ép thi triển bát môn độn giáp, nên càng là họa vô đơn chí.
Nhưng vì tôn nghiêm của Chiến thần Thiên Vũ, Tần Vũ Phong không thể không cưỡng chế vận dụng bát môn độn giáp.
Dù sao, Chiến thần Thiên Vũ chính là người bảo vệ trăm nghìn dặm lãnh thổ Đại Hạ, bảo vệ dân chúng Đại Hạ, thậm chí là bảo vệ một cô y tá nhỏ trước mặt Tân Thiên Lâm, tất cả những điều đó đều là trách nhiệm mà Tần Vũ Phong không thể chối từ.
Dù là mình đã trọng thương nhưng anh cũng sẽ không lùi bước!
Huống chi, mãnh hổ dù có rơi vào hoàn cảnh khốn khó cũng không phải là con chó, bất cứ người nào cũng có thể nhục nhã
- ------------------.