Hơn nữa tác dụng phụ của việc hút tủy, khiến cho Tân Vũ Phong càng suy yếu hơn, căn bản là không có cách nào chống cự lại di chứng của bát môn độn giáp, cả hai cái hợp lại, trạng thái hiện tại của Tân Vũ Phong, đã không thể che giấu được nữa!
Mỗi một tấc lỗ chân lông, đều đang rỉ máu và chất lỏng của cơ thể ra bên ngoài, hình như không còn đổ mồ hôi nữa.
Mặc dù là như vậy, Tần Vũ Phong vẫn là cắn răng chịu đựng, không nên một tiếng, gân xanh trên trán đều nổi cả lên.
Nếu không phải Thanh Long và Huyền Vũ, ngửi thấy được một mùi máu tươi tanh nồng, chỉ bằng trình độ chịu đựng mà không lên tiếng của Tân Vũ Phong, không biết khi nào mới có thể phát hiện ra.
“Đại nhân, ngài làm sao vậy?
Càng là vào lúc này, Thanh Long lái xe càng không dám phân tâm,Huyền Vũ ngồi ở trên ghế phụ sắc mặt càng nôn nóng, hỏi.
Tân Vũ Phong vẫn là lắc đầu, vẫn không mở miệng.
Anh biết, một khi anh mở miệng, sẽ liền phun ra máu tươi.
Huyền Vũ và Thanh Long chỉ có thể ngồi đó lo lắng.
Huyền Vũ không ngừng thúc giục Thanh Long lái xe nhanh lên, giục lái xe nhanh nữa lên, nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong nội thành, xe cộ đi lại như nước chảy, sao có thể nói lái nhanh liền có thể lái nhanh được.
Ngày xưa Thanh Long tính nôn nóng, và Huyền Vũ tính trầm ổn, hiện tại gần như là đã điều chỉnh lại bình thường.
Cuối cùng cũng tới được phủ Thượng Quan, Vân Tú Anh trước đó đã nghe nói Tần Vũ Phong hôm nay trở về, đã sớm đứng ở cửa chờ.
Nào có biết người tới nơi không phải một Tần Vũ Phong với khuôn mặt tươi cười, mà là một người hơi thở thoi thóp với máu toàn thân.
Tần Vũ Phong bị Thanh Long và Huyền Vũ khiêng ra, quần áo trên người đều bị máu tươi làm cho ướt đẫm, Vân Tú Anh đứng ở phía xa nhìn thấy, chỉ cảm thấy thảm đến mức không nỡ nhìn, cực kì đau lòng.
“Em trai!”
Đôi mắt đẹp đẽ của Vân Tú Anh, bỗng nhiên tức khắc liền có nước mắt chảy ra, nhưng cô không rảnh đi lo chuyện lau nước mắt, phi thẳng đến chỗ của Tân Vũ Phong.
“Em trai, em làm sao vậy?”
Nước mắt của Vân Tú Anh, như là những hạt châu rơi xuống đứt đoạn, không ngừng lăn xuống, đôi tay kia muốn chạm vào người Tân Vũ Phong, nhưng lại thu lại.
Tần Vũ Phong mỗi một lỗ chân lông, đều đang rỉ máu, Vân Tú Anh sợ khi mình đụng vào, sẽ khiến cho Tần Vũ Phong thêm gánh nặng.
Nước mắt của Vân Tú Anh, ngăn cũng không thể ngăn lại được, cô ấy căn bản không thể tưởng tượng nổi, Tân Vũ Phong tại sao lại bị thương nặng đến vậy, và sự đau đớn của anh khó có thể chịu đựng được đến mức nào.
Vân Tú Anh chỉ biết, bản thân cô của hiện tại, hận không thể thay Tân Vũ Phong chịu đựng những sự đau đớn này.
Thanh Long và Huyền Vũ thấy Vân Tú Anh là một đại tiểu thư yểu điệu, khóc thành cái bộ dạng này, cứ cho là trái tim làm bằng sắt thép thì bây giờ cũng đều mềm ra, an ủi nói:
“Cô chủ Vân, hiện tại không phải là lúc nên khóc, phải lập tức chữa trị cho Thiên Vũ đại nhân”
Lời nói an ủi của Thanh Long tuy rằng có chút gượng gạo, nhưng đây là những lời dễ nghe nhất mà một người đàn ông đã từng xông pha trận mạc có thể nói ra được rồi.
Vân Tú Anh cũng biết lời nói của Thanh Long có lý, gật gật đầu: “Được, các người mau đi đi!”
Thanh Long và Huyền Vũ, lập tức khiêng Tân Vũ Phong đi vào trong biệt thự, đưa Tân Vũ Phong vào phòng ngủ, sau đó chạy nhanh đi tìm thần y Tiết.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị ba ngày, Tần Vũ Phong đã gọi thần y Tiết đến Để Độ.
Dù sao thì ở bệnh viện ngoài chữa trị, Tần Vũ Phong cũng không yên tâm.
Trước đó thần y Tiết, còn có Thanh Long và Huyền Vũ, cũng không biết tại sao Tần Vũ Phong lại muốn gọi thần y Tiết gọi đến đây, lại cũng chẳng sắp xếp cho ông ấy chuyện gì để làm cả, hiện tại, cuối cùng họ cũng hiểu ra.
Thiên Vũ đại nhân, hóa ra đã sớm biết, bản thân mình sẽ phải chịu vết thương nặng như vậy.
Khi thần y Tiết đi đến phòng ngủ của Tân Vũ Phong, nhìn thấy Tần Vũ Phong nằm ở trên giường, cả người là đều là máu, sống chết chưa biết thế nào, hít vào một ngụm khí lạnh: “Đây là làm sao vậy?”
"Chúng tôi cũng không biết.”
Huyền Vũ mím môi, đáp: “Khi chúng tôi đón được Thiên Vũ đại nhân, anh ấy đã như vậy rồi”
- ------------------.