"Chủ Yến, bọn cháu đến rồi"
Người đàn ông quay đầu lại, dáng vẻ uy nghiêm, cao lớn, khí phách hiên ngang.
Nhưng mà, vào lúc nhìn rõ Lâm Kiều Như, hơi thở đều biến mất.
Người đó là bố ruột của Lâm Kiều Như: Yển Đông Lam!
Yến Đông Lam nhìn Lâm Kiều Như, năm nay đã ngoài 20, không còn kiềm chế được cảm xúc trong lòng, không thể duy trì hình tượng uy nghiêm trước đây.
Nước mắt như mưa!
Lâm Kiều Như sửng sốt.
"Ông ấy...tại sao ông ấy lại khóc?
Lâm Kiều Như nắm chặt góc quần áo của Tần Vũ Phong, tự hỏi tại sao người đàn ông trước mặt cô lại đột nhiên khóc thế này.
Nhưng ngay sau đó, một cảm xúc lạ lùng bùng lên trong lòng cô.
Lâm Kiều Như không thể biết cảm giác của nó như thế nào.
Rất thân thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
Dường như có một loại sức hút nào đó đã thu hút Lâm Kiều Như đến gần người đàn ông hơn.
Cảm giác này không thể giải thích được, như là xung động, và bản thân Lâm Kiều Như suýt chút nữa đã bị người đàn ông truyền tới cảm xúc nước mắt cứ thể rơi xuống.
"Ông ông là ai?” Lâm Kiều Như lẩm bẩm.
Với khuôn mặt đẫm lệ, Yến Đông Lam nở một nụ cười gượng gạo, từng bước đi về phía Lâm Kiều Như.
"Bố là bố ruột của con! Con gái, bố tìm con hơn 20 năm!
Yến Đông Lam nói, vươn tay ôm lấy Lâm Kiều Như!
Nếu như thường lệ, một người đàn ông lạ mặt ôm Lâm Kiều Như thì chắc chắn Lâm Kiều Như sẽ vô cùng tức giận và xấu hổ.
Nhưng vào lúc này, từ trong máu truyền ra sức hút rõ ràng khiến Lâm Kiều Như cảm thấy vòng tay của người đàn ông vô cùng ấm áp và rộng lớn.
Nó khác với sự an toàn và ấm áp của Tần Vũ Phong.
Như...vòng tay của bố.
Bộ!
Từ ngữ này quá xa lạ với Lâm Kiều Như.
Nhiều năm qua, Lâm Kiều Như mang tiếng là con gái ngoài giá thú, trong gia đình họ Lâm, ở cạnh Lâm Quốc Triều chưa bao giờ nhận được tình yêu của bố.
Lâm Kiều Như từng nghĩ rằng cô là một nỗi xấu hổ đối với gia đình họ Lâm.
Nhưng cách đây không lâu, Lâm Kiều Như biết rằng thân phận của mình còn có điều uẩn khúc, rằng cô có bố mẹ.
Lâm Kiều Như ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đẫm nước mắt ôm mặt.
Mũi của ông ta cao và rộng, thực sự giống với cô ấy, nhưng cánh mũi của cô lại nhỏ hơn của ông.
Lâm Kiều Như đột nhiên nhớ rằng sau khi Triệu Như Lan thú nhận tất cả mọi thứ với cô ấy, cô ấy đã từng thở dài vì xúc động.
"Mũi của Kiều Như của chúng ta rất đẹp, chúng ta có phúc, không biết giống mẹ hay giống cha."
"Ông."
Ông ta biết khi Lâm Kiều Như đã sống bên ngoài hơn 20 năm, một người bố ruột đột nhiên xuất hiện, điều này không thể tin.
được.
Rốt cuộc, phải nghĩ ra một cái gì đó để chứng minh điều đó.
Yến Đông Lam nói: "Kiều Như, con có một mặt dây chuyền ngọc bích cá nhân với chữ “Yến” được khắc trên đó, đúng không?"
- ------------------.