Cho dù trái tim Tần Vũ Phong có cứng rắn thế nào, thì khi nhìn thấy cảnh này, cũng khó tránh khỏi đau lòng.
Từng người một ở đây, đã từng cùng anh trải qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ.
Đã từng ở trên chiến trường nâng đỡ lẫn nhau thế nào.
Họ là những người có thể giao phía sau lưng mình cho đối phương, những người bạn sống chết có nhau thực sự.
Không chỉ là mười hai vệ trung thiết huyết thôi.
Ánh mắt Tần Vũ Phong còn đảo qua từng khuôn mặt nghiêm túc mà bị thương của mỗi một vị tướng sĩ nơi đây.
Mỗi người ở đây đều là những chiến hữu mà Tần Vũ Phong dám đem phía sau lưng mình giao lại cho đối phương.
“Thiên Vũ đại nhân!”
Lúc này liền có một vị tướng sĩ quỳ xuống mặt đất, trong miệng bị thương, bi ai giống như tiếng dã thú kêu rên.
“Sự ổn định của Biên giới phía bắc này, sự an ổn của giang sơn Đại Hạ này, tất cả đều do Thiên Vũ đại nhân đem lại! Nhưng không ai ngờ tới, vị Hoàng Đế ở Đế Đô kia, lại xây cối bắt lừa làm thịt, qua cầu rút ván như vậy” “Nếu vậy thì theo tôi, chúng ta hãy tạo phản đi!” Trong số này không thiếu những người cảm xúc quá dữ dội, nói ra những điều cực đoan.
Nếu như nói trước đó, những lời phẫn nộ của mọi người, là vì bất bình cho Tần Vũ Phong, nói muốn theo Tần Vũ Phong rời đi.
Tần Vũ Phong nghe xong, cũng rất cảm động.
Nhưng hiện tại, họ nói muốn tạo phản, Tần Vũ Phong đường nhiên sẽ không đồng ý.
Đây cũng là giới hạn của Tần Vũ Phong!
Mẹ anh đã từng giáo dục anh phải trung quân ái quốc.
Ngay cả bây giờ Thánh Thượng đã lấy lại tất cả danh hiệu và vinh dự của anh.
Nếu nói trong lòng Tần Vũ Phong hoàn toàn không có sự bất bình nào, cũng là không thể.
Từng thành tựu, từng chức vụ.
Đằng sau đều được xây từ máu của các chiến hữu của anh.
Và nó cũng là một kỷ niệm.
Cho dù bây giờ, Thánh Thượng nói thu hồi là thu hồi luôn.
Mặc dù vậy, thì Tần Vũ Phong cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tạo phản cả.
Tần Vũ Phong trợn mắt hổ lên nói: "Câm miệng!” "Những lời như vậy sau này đừng nhắc lại nữa!”
Khi anh nói lời này, ánh mắt nhìn thẳng vào vị tướng sĩ miệng nói muốn tạo phản kia.
"Mọi người đều là tướng sĩ của Đại Hạ!” “Mặc dù tôi đã từng là chiến thần Thiên Vũ, là lãnh đạo của các tướng sĩ ở đây, nhưng mọi người cũng nên biết rằng, mình là tướng sĩ của Đại Hạ, không phải là tư bình của Tần Vũ Phong này! “Tình cảm của mọi người tôi sẽ ghi nhớ trong lòng” “Mặc dù sau này, tôi sẽ rời khỏi biên giới phía Bắc, nhưng trong những năm này, mỗi phút mỗi giày cùng sát cánh với tất cả mọi người, tôi sẽ không quên!
Tần Vũ Phong nói tới đây, hốc mắt cũng hơi đỏ, sau đó đi đến bên cạnh Thanh Long, vỗ vỗ bả vai anh ta.
"Tiểu tử...canh sau này làm việc gì cũng đừng quá kích động, có việc gì thì tham khảo tham khảo ý kiến của Huyền vũ." “Lúc trước chuyện đường hầm Đế Đô, tôi rốt cuộc cũng không thể lấy quân pháp ra xử trí cậu nữa rồi, buông tha cậu một lần đó.
Đôi mắt như mắt hổ của Thanh Long cũng rơi lệ theo.
Tần Vũ Phong xoay người lại, dặn dò Mười hai vệ trung thiết huyết.
“Đối với các người thì tôi đều rất yên tâm, chỉ là Thanh Long tiểu tử có đôi khi quá mức xúc động, các người hãy khoan dung chút, đừng đi theo tiểu tử này gây sự “Vâng, Thiên Vũ đại nhân!” Mười hai vệ trung thiết huyết đồng thanh đáp lại.
Tần Vũ Phong đi tới bên cạnh Huyền Vũ.
“Huyền Vũ, trong Mười hai vệ trung thiết huyết, thì cậu lớn tuổi nhất, Mười hai vệ tuy rằng không phân biệt tuổi tác, nhưng tôi biết, mọi người khâm phục nhất, chính là cậu “Về sau, cậu hãy chiếu cố mọi người nhiều hơn.
Huyền Vũ nén nước mắt gật đầu.
Tần Vũ Phong cuối cùng lộ ra nụ cười.
Nửa phần hối tiếc, nửa phần nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Tần Vũ Phong nhìn lướt qua mặt mọi người ở đây.
“Từ nay trở đi, trên đời này không còn Thiên Vũ gì đó nữa, nhưng mà, vậy thì sao chứ?" "Sự an nguy của Biên giới phía bắc, lãnh thổ Đại Hạ giao cho mọi người, Tần Vũ Phong tôi vô cùng yên tâm!”
- ------------------.