Tân Vũ Phong rất nhanh chóng đã đánh thăng cả chín trận.
Chỉ còn một trận cuối cùng là anh có thể lấy được vé lên núi!
Nhưng mà, Thất Thập Nhị trại đâu dễ dàng thả Tân Vũ Phong đi như vậy.
Không nói đến ba mươi tỷ bị mất trắng, chín người mà Tân Vũ Phong thách đấu trước đó đều bị anh đánh bại quá dễ dàng.
Như vậy còn gì là thể diện của Thất Thập Nhị trại.
Nói một câu khó nghe, chẳng lẽ Thất Thập Nhị trại lớn như vậy lại không có người nào có thể đấu lại anh hay sao?
Trọng tài cũng không lấy gì làm vui vẻ.
Trên võ đài, Tân Vũ Phong kiêu hãnh đứng thắng như tùng bách.
“Vị cuối cùng, xin mời bước rai”
Trước giờ thần thái của Tân Vũ Phong đêu như vậy, không vui không buồn, nhưng giờ đây lại bị hiểu lầm là thể hiện thái độ xem thường Thất Thập Nhị trại Trọng tài nghiến răng nghiến lợi, nhủ thầm trong lòng: “Thăng nhóc khốn kiếp, bây giờ mày cứ kiêu ngạo đi, lát nữa sẽ tới lúc mày phải phát khóc!”
“Đi mời vị đó đến đây!”
Trọng tài che miệng nói nhỏ với người ngồi bên cạnh.
“Vâng”
Người đó nhanh chóng nhận lệnh, liền linh vào đám đông như cá bơi trong nước.
Tân Vũ Phong có chút sốt ruột dựa vào dây văng võ đài.
“Thất Thập Nhị trại hết người rồi sao…”
Bên dưới bắt đầu có người xì xào bàn tán.
Mấy trận trước Tân Vũ Phong đều đánh bại đối thủ sạch sẽ gọn gàng, lại gần như không tốn công sức!
Nhiều người bắt đầu nghỉ ngờ rằng Thất Thập Nhị trại đã không còn cao thủ nào có thể ra đọ sức với thanh niên này nữa rồi.
Trận cuối cùng này rất có thế không có ai nghênh chiến.
Tuy nhiên, ngay khi mọi người đang bàn tán xôn xao.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Có tiếng bước chân vọng lại Đó là một chàng trai cực kỳ tuấn tú.
Gương mặt như ngọc, làn da trằng nõn không tì vết.
Anh ta đẹp không thua gì các thể loại tiểu sinh mặt búng ra sữa, hay những nam minh tỉnh.
Đôi mắt hoa đào, nụ cười hàm tiếu.
Không ít võ giả là con gái vừa trông thấy anh ta đã đứng không vững.
Đặc biệt là ở bên cạnh anh ta còn dắt theo mấy nữ tỳ.
Họ đều là những mỹ nhân được tuyển chọn kỹ lưỡng, bất kể thân hình hay dung mạo, đều thuộc hàng số một.
Các nữ tỳ người nào người nấy đều để lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại, trên người có treo lẵng hoa, không ngừng rải hoa lên trên người vị công tử đó..
Khung cảnh đẹp như mộng ảo.
Không ít nữ võ giả đã gần như ngất xỉu.
Tân Vũ Phong nhìn đối phương, khóe mắt giật giật.
Thế này… thì hơi làm lố rồi!
“Là công tử Linh Hoa”
Trong đám đông, có người đã hoàn hồn mà thốt lên: “Đây là thiếu chủ của Trại lớn thứ bai”
“Đúng rồi! Trời ơi, Thất Thập Nhị trại mời được cậu ấy đến rồi!”
“Nói vậy là sao?”
Có người không biết về công tử Linh Hoa nên tò mò hỏi.
“Chuyện này anh không biết sao, công tử Linh Hoa này trước đây đã ăn được Chu quả ngàn năm, thực lực tăng lên đột ngột!”
“Tu vi bây giờ của cậu ta, không chỉ là cấp Ám kinh đỉnh, ít nhất cũng đạt tới Bán Bộ Tông Sư rồi!”
“Hả? Vậy thì tên nhóc này chết chắc rồi!”
“Đúng vậy, thực lực của tên nhóc này cho thấy anh ta chỉ ở mức Ám kình đỉnh thôi!”
“Xem ra, Thất Thập Nhị trại thực sự không muốn để người khác dễ dàng vào núi Lôi Công.”
“Đúng vậy.
Hơn nữa, cái mà công tử Linh Hoa tu luyện là Hóa Cốt Miên Chưởng!”
Hóa Cốt Miên Chưởng, là một loại chưởng pháp tàn nhẫn bậc nhất.
Trông thì có vẻ nữ tính và mềm mại, nhưng thực tế, kẻ bị trúng chưởng, nếu không chết thì cũng bị tuột cả lớp da trên người!
- ------------------.