“Có vẻ như là anh vì quả bồ đề mà đến đây có phải không?”
Mộc Dung Chi vô thức siết chặt thanh kiếm dài quanh eo mình.
Tần Vũ Phong nhẹ gật đầu: "Chắc hẳn là cô Mộc đây cũng đã biết rõ”
Mộc Dung Chi nhẹ gật đầu, đôi mi thanh tú cau lại, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, mở miệng nói: “Tôi cũng đang rất cần quả bồ đề này, không biết là ngài có thể nhịn đau bỏ thứ mà mình yêu thích không?”
Lông mày của Tân Vũ Phong cũng nhíu lại một cái, nói: “Hiện tại tôi cũng đang rất cần đến quả bồ đề này!”
Mộc Dung Chi nghe thấy vậy thì cũng phòng bị mà lùi về đằng sau một bước, càng canh giữ quả bồ đề ở gần của mình hơn, kiếm ở trong tay cũng cầm chắc hơn.
“Tôi...!Mẹ của tôi bị một tạp chứng gọi là rời hồn, nhất định phải cần quả bồ đề này mới có thể trị liệu được!”
Trên gương mặt lúc này của Mộc Dung Chi xuất hiện một vẻ mặt không phù hợp với khí chất của mình đó là vẻ cầu khẩn.
“Tôi thực sự cần quả bồ đề này để chữa trị cho mẹ của tôi! Nếu như ngài có thể nhịn đau từ bỏ thứ mà mình đang muốn thì tôi nguyện ý bỏ ra ba nghìn tỷ để bồi thường tổn thất cho ngài!”
Nghe thấy Mộc Dung Chi nói nguyên nhân của mình thì lúc này ở trong lòng của Tân Vũ Phong cũng cảm thấy rung động.
Là một cô gái hiếu thảo!
Mộc Dung Chi muốn lấy quả bồ đề này để cứu chữa cho mẹ cho mình.
Không phải là chính anh cũng muốn tăng tiến thực lực của mình trở lại đỉnh phong để đi tìm mẹ của mình sao?
Hơn nữa, tư cách của Mộc Dung Chi cũng khiến cho anh nhớ lại hoàn cảnh lúc trước của mình, vì muốn cho Lâm Kiều Như hồi phục lại ánh sáng mà đã đầu với Hoạt Diêm Vương bảo vệ nhà họ Hàn lấy được Cửu Diệp Kim Liên.
Trong nội tâm của Tần Vũ Phong cũng tranh đầu một hồi.
Quả bồ đề chính là nguyên liệu của trời báu vật của đất có giá trị vô cùng quý giá không thể dùng tiền bạc để đo đếm được!
Nếu như lúc này bỏ lỡ thì sẽ không biết bao giờ có thể gặp được một lần nữa.
Nhưng mà...!Thập Vạn Đại Sơn ở phía Tây Nam của Miêu Cương có lẽ là tràn ngập nguyên liệu của trời, báu vật của đất.
Ở giữa núi Lôi Công, có rất nhiều kho tàng đang được chờ để được khai quật.
Mộc Dung Chi lại là một cô gái hiếu thảo có tấm lòng hiếu thảo như vậy biết rõ là ở núi Lôi Công chính là đầm rồng hang hổ nhưng cũng không sợ mạo hiểm tính mạng mà đi đến.
Hơn nữa đối với Tần Vũ Phong mà nói thì quả bồ đề cũng có thể thay thế được.
Sau khi nghĩ kỹ lại, Tần Vũ Phong ngẩng đầu lên nhìn về phía vách núi có Mộc Dung Chi đang vô cùng khẩn trương.
“Cô Mộc có tấm lòng hiếu thảo như vậy thì cũng khiến cho tôi cảm thấy vô cùng cảm động, thế gian này đều có đạo lý thứ tự đến trước và sau, Cô Mộc, cô cứ lấy quả bồ đề này đi!"
Mộc Dung Chi sững sờ mà trầm mặc cả một lúc lâu.
Mộc Dung Chi cũng không ngờ được là một người Nguyên Địa vì bảo vật mà đến đây vậy mà có thể nguyện ý nhường lại quả bồ đề.
“Chuyện này...!như vậy thì liền cảm ơn anh!" Mộc Dụng Chi liền nhanh chóng đạn hai tay cảm kích nói với Tần Vũ Phong.
Tân Vũ Phong gật đầu cười: “Không có gì, không cần phải khách sáo như vậy, không dấu gì cô Mộc, lần này tôi đến đây để tìm kiểm nguyên liệu của trời báu vật của đất cũng là vì mẹ của mình”
Lâm Hồng Thường khẽ giật mình sau đó chờ Tân Vũ Phong nói tiếp.
Tần Vũ Phong lại xoay chuyển lời nói: “Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện, cô Mộc, hay là cô cứ lấy quả bồ đề xuống trước đi!”
Mộc Dung Chi khẽ gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tần Vũ Phong nhưng mà đa số là cảm kích: “Đã như vậy nếu tôi mà từ chối thì là bất kinh rồi!”
Dứt lời Mộc Dung Chi liền quay người ngồi xuống chuẩn bị hải quả bồ đề xuống.
Mà vào đúng lúc này.
.
Truyện Hệ Thống
“Rầm rập rầm rập!”
Từ xa xa truyền đến một loạt tiếng bước chân!
Tiếng bước chân kia mãnh liệt như thủy triều ít nhất cũng phải hơn trăm người!
Vào giờ phút này Mộc Dung Chi cũng không có ngắt của bồ đề xuống mà quay lưng lại hốt hoảng nhìn! Tần Vũ Phong cũng như vậy, cũng quay đầu lại nhìn.
Khi quả bồ đề hoàn toàn phát triển thì dị tượng cũng xuất hiện cho nên chắc chắn cũng sẽ có các đội ngũ khác cũng tìm đến.
Từ xa xa nhìn lại, đầu người cũng đông nghịt một mảnh, chắc chắn là không ít hơn trăm người.
- ------------------.