Bóng người chắn trước mặt Mộc Dung Chi, vậy mà lại là Tân Vũ Phong!
“Chậc!”
Chỉ thấy trong miệng Tân Vũ Phong, một tia sáng lớn bay ra từ đan điền của anh, sau đó mở rộng trước người Tân Vũ Phong.
Cuối cùng, trở thành một lồng ánh sáng rực rỡ, bao trùm lên hai người Tân Vũ Phong và Mộc Dung Chỉ.
Trong cái lồng, dường như có một con kim long đang bơi.
Tân Vũ Phong sử dụng tuyệt chiêu đặc biệt của mình, Long Ngâm Kim Chung Tráo.
“Đây là cái gì?”
Chúc Cửu Sinh cực kỳ kinh ngạc mà mở to mắt nhìn.
Tu vi của thằng nhóc này tuy đơn giản, còn cảnh giới ám kình đỉnh, anh ta sớm đã nhìn thấu rõ rồi.
Nhưng sao lại vậy, không phải đến cảnh giới tông sư, mới có thể gọi hộ thể canh khí ra hay sao?
Không, không đúng!
Chúc Cửu Sinh nhìn kỹ, bên trên dường như có kim long bơi lội, không giống hộ thể canh khí của tông sư, mà giống như là một loại công pháp hộ thể nào đó.
“Hóa ra là như vậy sao…
Đôi mắt hí của Chúc Cửu Sinh vừa nhíu lại, tấn công càng thêm mạnh hơn hướng tới phía kim long!
Không sai, đó chính xác đã không còn là hộ thể canh khí của tông sư.
Tân Vũ Phong đã sớm vượt qua cảnh giới ám kình từ lâu rồi, rất nhiều phương pháp bí mật thuộc về tông sư cường giả, đều không thể sử dụng.
Nhưng, sự hiểu biết của Tân Vũ Phong đối với các chiêu võ thần thông, đã vượt qua hạn chế của thực lực và cấp bậc rồi.
Long Ngâm Kim Chung Tráo, chính là một trong số những chiêu mà Tân Vũ Phong thông thạo nhất.
Lúc này, cho dù là sử dụng thực lực của ám kình đỉnh, cũng vẫn không thể phá giải như cũ.
Cho dù Chúc Cửu Sinh có tấn công dữ dội tới đâu đi chăng nữa, cũng không thể làm gì được với cái luồng ánh sáng đó.
Mỗi một lần tấn công, vốn có thể có một chiêu sẽ làm ảnh hưởng tới ám kình đỉnh được, nhưng công pháp hộ thể được sử dụng, lại không có chút sứt mẻ gì ngoài dự đoán.
‘Vốn dĩ Mộc Dung Chi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đợi chết rồi Nhưng lại không ngờ, Tân Vũ Phong vốn không có hy vọng gì, lại chặn trước mặt cô ta.
Mộc Dung Chỉ mở to đôi mắt lấp lánh đầy vẻ không dám tin, đôi tay trắng nốn che lấy đôi môi đỏ.
Mỗi một lượt tấn công càng ngày càng mãnh liệt, nhưng Tần Vũ Phong vẫn rất thoải mái như cũ.
Bóng người gầy gầy, giờ phút này chắn trước mặt cô ta, lại cao lớn đĩnh đạc như núi, sừng sững không đổ.
Dường như cho dù trời có sập xuống, nhìn bờ vai nhìn có vẻ gầy yếu kia, đều có thể chống đỡ được.
Đôi mắt Mộc Dung Chỉ phiếm đỏ, không ngờ tới được, chẳng qua là người qua đường bèo nước gặp nhau, Tân Vũ Phong lại tình nguyện giúp đỡ cô ta hết lòng.
Mà còn tên Chúc Cửu Sinh thì sao?
Hai người họ đều là thiếu chủ một trại, mỗi năm đều không biết đã đánh với nhau bao nhiêu lần, mà vẫn như cũ không chút nể tình, thậm chí còn nhục nhã cô ta như vậy.
Hai người đối lập nhau…
Tân Vũ Phong trong lòng Mộc Dung Chỉ lúc này, đã trở thành một anh hùng.
Ngay lập tức sau đó.
Chúc Cửu Sinh như đánh mệt rồi, thở ra từng hơi phì phò, nhưng cái lồng kim long trước mặt Tân Vũ Phong, lại không có chút sứt mẻ nào.
Trên mặt Chúc Cửu Sinh, xoẹt qua vẻ mặt tức giận lẫn xấu hố.
Nhưng, Tần Vũ Phong vẫn không thèm để ý tới phản ứng của Chúc Cửu Sinh.
Cuối cùng, sự tấn công của Chúc Cửu Sinh dừng lại, Tân Vũ Phong lập tức quay đầu, ánh mắt nhìn về hướng Mộc Dung Chỉ.
“Cô Mộc, cô không bị thương ở đâu chứ?”
“Không… không sao!”
Suy nghĩ rối bời của Mộc Dung Chi về trận chiến này lập tức bị cắt ngang, trên mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng đáp: “Anh Tân, cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp!”
Nhưng bây giờ đã là lúc nào rồi?
- ------------------.