Chỉ dùng một đao, vạch ra ranh giới sống chết!
Con người Tần Vũ Phong vốn không nói nhiều, với thực lực Ám Kình, lại chỉ dùng một đạo đã có thể vạch ra rãnh sâu dài hơn trăm mét.
Chỉ cần một câu nói lạnh lùng, khẽ vượt qua ranh giới sẽ giết không thương tiếc, nhất thời khiến mọi người bàng hoàng.
Tần Vũ Phong đứng sau khe vừa rạch ra, vẻ mặt nhàn nhạt, áo bào không gió tự bay, có khí thế của một cao thủ nhất phái.
Còn khó sát khí khiến người ta không dám thăm dò kỹ càng, xung quanh căn bản không dám coi thường!
Tất cả những người có mặt, đặc biệt là bên phía Ly Hỏa Trại, trong chốc lát, đều vô thức trầm mặc.
Lúc này, bọn họ thực sự tin rằng, chỉ cần bọn họ dám vượt qua rãnh kia nửa bước, bọn họ thật sự sẽ chết!
Còn Mộc Dụng Chi ở một bên, cũng trầm mặc.
Nhưng sự trầm mặc của Mộc Dụng Chi, không phải vì sợ hãi, mà là bởi vì vui mừng khôn xiết.
Vốn dĩ, Mộc Dung Chi vô thức cho rằng, sự đi khỏi của Tần Vũ Phong thể hiện rằng anh sợ hãi, thể hiện Tần Vũ Phong chuẩn bị rời khỏi đây.
Mộc Dung Chi cũng không dám khẳng định, Tân Vũ Phong có vì can thiệp vào ân oán hai bên trại mà bị liên lụy hay không.
Suy cho cùng, Tần Vũ Phong không có bất kỳ quan hệ gì với Thập Vạn Đại Sơn và Thất Thập Nhị Trại ở Miêu Cương, chỉ là một người đồng bằng đến tìm báu vật.
Có lẽ lựa chọn tốt nhất là giữ an toàn và rời khỏi đây.
Nghĩ đến điều này, đôi mắt xinh đẹp của Mộc Dung Chi đã nhòa đi vì tràn ngập tuyệt vọng.
Nhưng, hành động lúc này của Tần Vũ Phong
Rõ ràng là muốn ở lại?
Ngay cả bản thân của Mộc Dụng Chi cũng không biết, bản thân hiện giờ rốt cuộc là cảm kích Tần Vũ Phong đã ở lại đây, bằng lòng đồng cam cộng khổ với mình, hay là lo lắng cho Tần Vũ Phong vì chuyện này mà khó bảo toàn bản thân.
Mộc Dụng Chi đồng thời cũng không biết, lúc này khi ánh mắt của cô ta bởi vì Tần Vũ Phong mà ánh sáng nở rộ, vô cùng phong nhã, khiến người ta động lòng biết bao.
Nhưng vào lúc này, Chúc Cửu Sinh ở một bên, vẻ mặt ảm đạm, sự không thoải mái dường như đã chất chứa lại.
Rốt cuộc, đạo khí vừa rồi, suýt chút nữa thì đã đánh chúng anh ta!
Hơn nữa, Chúc Cửu Sinh mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không đối mặt với một sự thật.
Đó là vừa rồi, bản thân quả thực giống hơn trăm cao thủ Ly Hỏa Trại ở phía sau kia, bị đao kia của Tần Vũ Phong cùng câu nói kia, làm cho hoảng sợ!
Mặc dù không ai nói gì, nhưng trong lòng Chúc Cửu Sinh tự biết rằng, bước chân lùi lại vừa rồi của anh ta vô cùng mất mặt.
Đường đường là một Bán Bộ Tông Sư mà lại bị một Ám Kình Đỉnh khiến cho sợ mà lùi lại, nểu truyền ra ngoài không phải sẽ khiến người ta cười rụng răng sao!
Mặt mũi của thiếu chủ Ly Hỏa Trại như mình, tới lúc đó còn có thể giấu đi đâu?
Chúc Cửu Sinh sắc mặt ảm đạm, những lời này đương nhiên anh ta không thể nói rõ.
Do đó, Chúc Cửu Sinh cũng đem toàn bộ sự giận dữ và xấu hổ, tất cả trút lên người Tần Vũ Phong.
Chúc Cứu Sinh hoàn hồn trở lại, ngẩng đầu lên tức giận quát Tần Vũ Phong:
“Thằng nhãi ranh, cậu như vậy là có ý gì?”
“Tôi xem cậu hôm nay, ngoan cố bướng bỉnh, ai khuyên cũng không nghe, muốn tìm đến cái chết có phải không?”
“Ý của cậu bây giờ là, muốn can thiệp vào ân oán giữa Ly Hỏa Trại chúng tôi và trại Thanh Mộc, đúng chứ?”
“Tôi đơn giản chỉ là thấy các người một đám lòng lèo, cảm thấy không thuận mắt mà thôi!”
Tần Vũ Phong đã từng là chiến thần Thiên Vũ, trấn thủ biên cương một phương, an ổn Đại Hạ, được biết đến là Thần bảo vệ của Đại Hạ.
Trong người mang uy danh của Thần bảo vệ, lòng thương hại và bảo vệ kẻ yếu đuối của Tần Vũ Phong chưa bao giờ bị dập tắt.
Mặc dù hiện giờ, chức vụ của Tần Vũ Phong đã bị tước đoạt.
- ------------------.