Giấy ghi chép lại khẩu quyết nhập môn "Hạo Khí Quyết" đã bị Tần Vũ Phong cọ sát ở góc mép mòn đi trông rất rõ ràng.
Cho dù khả năng giác ngộ của Tần Vũ Phong, người bình thường không thể so sánh được, nhưng đợi tới ngày Tần Vũ Phong có thể thuộc lòng lòng được rồi, ngay cả chữ viết trên đó cũng bị mờ đi, vô cùng thử thách tâm tính của người tu luyện.
Mà một ngưỡng cửa gian nan như "Hạo Khí Quyết" thế vậy, đương nhiên là sẽ vô cùng lợi hại.
"Hạo Khí Quyết" sẽ phát triển cùng với sự lớn mạnh của sức mạnh của chủ nhân.
Một khi luyện đến ngày thành công hoàn toàn, nội tình trong đan điền sẽ tự vận hành và triển khai, ngay cả trong chiến đấu cũng không cần điều chỉnh hơi thở, cũng vẫn lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Mà "Hạo Khí Quyết" này cũng đã trở thành con át chủ bài của Tần Vũ Phong để không sợ hãi tất cả mọi thứ, dù cho có bị rút gần hết xương cốt, thực lực sa sút, bị mọi người cho rằng đã rơi vào đường cùng, thì Tần Vũ Phong cũng chưa từng nản lòng.
Bởi vì anh vẫn còn nội công tâm pháp tuyệt diệu của thế giới này!
Đây cũng là điểm mấu chốt khiến Tần Vũ Phong bất khả chiến bại trên chiến trường, nhiều lần vượt biên giết địch khi ở biên giới phía Bắc!
Tần Vũ Phong nhắm mắt lại, rút lui tâm tư.
“Anh, không xứng để được biết!"
Tần Vũ Phong lạnh lùng phun ra mấy chữ với Chúc Cửu Sinh, ngay sau đó Hạo Khí Quyết được thúc giục, đan điền nhanh chóng vận chuyển.
"Ruỳnh rầm rầm!"
Giữa đất trời, trong phạm vi bán kính năm nghìn mét, lấy Tần Vũ Phong làm trung tâm, tất cả các năng lượng, đều cuồn cuộn đổ về một mình Tân Vũ Phong!
Mộc Dung Chi giật mình kêu lên một tiếng, luồng năng lượng này thực sự quá mạnh mẽ, gây ra từng đợt gió mạnh cuồng loạn khiến cô không tự chủ được mà che mắt lại.
"Rầm!"
Sau một tiếng động lớn, sau khi Tần Vũ Phong đứng ở trong khe núi, một tay khép lại như móng vuốt, hướng về phía Chúc Đạo Vụ.
Tuy nhiên, vị trí mà Chúc Đạo Vụ vừa đứng ban nãy đã không còn một ai.
Một dấu chân sâu đã để lại trên mặt đất.
Nhìn lại xa hơn, một cái cây cổ thụ cao ngất ngưởng mười người ôm không xuể đã bị chặt gãy.
Còn Chúc Đạo Vu, cả người bị dính sâu vào trong gốc cây, đôi mắt nhắm nghiền không biết còn sống hay đã chết.
Chỉ cần một đòn, chỉ bằng một nửa cường giả tông sư, không chỉ công kích bị hóa giải, mà ngay cả người cũng bị đánh thành như thế này!
Đám người Ly Hỏa trại quay sang nhìn lẫn nhau.
Lúc này, không ai dám chủ động lên tiếng hỏi.
"Thiếu chủ..."
Người nào đó run rẩy cất tiếng, muốn lùi về phía sau.
Nhưng mà Chúc Cửu Sinh đã dành lấy trước khi đối phương lên tiếng, liền hét lên: "Câm miệng!"
"Sợ cái gì mà sợ! Không phải bổn thiếu chủ vẫn đang ở đây hay sao?”
Chúc Cửu Sinh vừa hét xong một câu này, sau đó trừng mắt phẫn nộ nhìn Tần Vũ Phong.
Truyền thừa thần bí của anh ta, vào lúc này, cuối cùng cũng được sử dụng!
"A a a!"
Chúc Cửu Sinh hét lên một tiếng đau đớn không gì sánh được, sau đó toàn thân nổi lên gân xanh, toàn thân đỏ bừng, sau đó, dường như từng lỗ chân lông đều bị ngọn lửa thiêu đốt.
Quần áo khắp người anh ta trong chốc lát đã bị đốt cháy thành tro, nhưng ngọn lửa cuồng bạo bao phủ anh ta còn chặt chẽ hơn so với lúc trước anh ta mặc da thú.
Lửa quanh thân cháy hừng hực không dứt, ngọn lửa trong mắt bùng lên....!
Giống như một vị thần lửa từ trên trời đáp xuống!
"Ly hỏa kim đồng, liệt diễm phần thiên!".
- ------------------.