Hai mắt của Tân Thiên Lâm vô cùng âm độc, hầu như là muốn hóa thành chất độc thực sự muốn đâm về phía của Tân Vũ Phong, mở miệng ra thì vẫn giả vờ lời hay ý đẹp, thật ra mồm nam mô bụng một bộ dao găm.
“Anh trai tốt của tôi, nếu như hai người chúng ta có duyên gặp lại ở Tây Nam Miêu Cương như vậy thì anh cũng đừng vội vàng rời đi nhé được không?”
“Hai người chúng ta cũng nên ôn lại một số chuyện cũ đi chứ!”
Trong lòng của Tần Vũ Phong sau khi nghe những lời này của Tân Thiên Lâm thì cũng trùng xuống.
Tần Thiên Lâm và mình có chuyện cũ gì chứ?
Là thù cũ thì có!
Không còn nghi ngờ gì nữa, người mà trong cuộc đời này Tần Vũ Phong anh hận nhất ngoại trừ Khương Thạch Phương muốn truy sát anh và Tân Thiên Vương đang nắm giữ Thượng Quan Uyển Nhi cùng với người hung phạm sau lưng - Khương Thạch Phượng thì chính là người mà được gọi là em trai của anh, Tần Thiên Lâm!.
Mà Tân Thiên Lâm với anh thì có thể nói là không thể nào cùng xuất hiện được cùng nhau.
Tần Vũ Phong đối với người em trai được tiện nghi này của mình thì cũng không có ý gì.
Dù sao thì một đời ân oán ở đời trước thì có liên quan gì đến Tần Thiên Lâm?
Chỉ có Tần Thiên Lâm tự mình theo đuổi Tân Vũ Phong mãi không chịu dứt ra.
Rõ ràng là Tần Vũ Phong đã sớm cắt bào đoạn nghĩa với Tần Thiên Vương, không còn tình bố con nữa, nhưng mà Tần Thiên Lâm vẫn coi Tần Vũ Phong chính là đối thủ cạnh tranh là cái gai trong mắt của chính mình.
Mạo phạm hết lần này tới lần khác!
Mạo phạm chính anh sau đó là mạo phạm Lâm Kiều Như, thậm chí còn mạo phạm vào cả di cốt của mẹ anh!
Tần Thiên Lâm còn dám giả mạo anh, muốn đến Đông Hải nhúng chàm, còn muốn bắt nạt Lâm Kiều Như, sau đó còn bắt cóc Lâm Kiều Như và mẹ vợ của anh để uy hiếp.
Tần Vũ Phong vốn nghĩ, sau khi mình khôi phục lại thực lực thì chuyện thứ nhất không phải là đi dãy núi Côn Luân đi tìm mẹ của mình.
Mà là đi tìm Tần Thiên Lâm báo thù!
Nhưng mà Tần Vũ Phong lại không thể ngờ rằng, vào thời khắc anh đang chật vật như vậy lại gặp phải Tân Thiên Lâm đang trong trạng thái vô cùng phấn chấn!
Tần Vũ Phong cắn răng không nói một lời.
Mà Tần Thiên Lâm nhìn thấy Tần Vũ Phong không nói lời nào như vậy thì tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ mà còn dùng tới phép khích tướng, muốn khiêu khích Tân Vũ Phong.
“Ai ôi, anh trai tốt của tôi, không phải là bình thường anh có thể nói chuyện sao?”
“Động một chút là nói muốn giết chết bố của tôi, giết mẹ của tôi, muốn báo thù của Thượng Quan Uyển Nhi kia sao.”
“Bây giờ thì lại bị sao vậy? Sao lại không nói gì đi?”
Tần Thiên Lâm nghiêng đầu cười nhẹ, vậy nhưng cùng lúc với nụ cười ấy chính là đôi mắt sắc bén như đao! "Không phải anh là chiến thần Thiên Vũ nắm giữ thiên bình vạn tướng sao?”
Nói ra điều này xong, Tân Thiên Lâm lại vỗ cái trán của mình: “À! Anh trai, cho em trai xin lỗi nha! Nhìn thử trí nhớ của người em trai này xem, chuyện lớn như vậy mà cũng có thể quên được!”
"Lại nhắc tới nỗi đau của anh trai, hiện tại anh trai đã bị cách chức mất rồi!”
“Đó là hiển nhiên!”
Những người do Tần Thiên Lâm dẫn đến là những người chuyên nịnh hót Tân Thiên Lâm: “Thiếu chủ của chúng ta thật là nhân từ, hiện tại Tần Vũ Phong gặp chuyện như vậy mà thiếu chủ của chúng ta vẫn không chê điểm nào vẫn nguyện ý thưởng cho Tần Vũ Phong một miếng cơm ăn!”
“Mọi người thấy tôi nói có phải không?”
“Thiểu chủ thật là nghĩa khí!”
- ------------------.