Đặc biệt là, bây giờ mình đang ở trong địa bàn của Miêu Cương, Nam Tuấn Sái đang quan sát từng động tĩnh ở phía bên này.
Nếu như mình từ chối, đừng nói Tần Thiện Lâm có đồng ý hay không, Nam Tuấn Sái nhất định sẽ ép anh đi lên!
"Anh trai tốt của tôi, bây giờ, không cho phép anh từ chối nữa!"
Tân Thiên Lâm quát lên một tiếng cực kỳ độc đoán, mặt mũi cũng theo đó mà thay đổi trở nên vô cùng dữ tợn!
Tình hình trước mắt, đối với Tân Vũ Phong mà nói, có thể nói là vô cùng bất lợi!
Lúc này Tần Vũ Phong đang ở trong lăng mộ, lối đi duy nhất đã bị Kiếm sĩ Thiết Ứng do Tần Thiên Lâm dẫn đến chặn lại.
Căn bản không có nơi nào để trốn!
Mà đám người Nam Tuấn Sái thì càng không thể nào giúp anh được.
Đằng sau Nam Tuấn Sái, dẫu sao vẫn còn có Thất Thập Nhị trại cần phải xử lý.
Vì một người đã từng là chiến thần Thiên Vũ mà đắc tội với toàn bộ Tân Phiệt, đắc tội với thiếu chủ Tần Phiệt...!
Cho dù Tần Vũ Phong dùng đầu ngón tay để suy nghĩ cũng biết, đây là một cuộc mua bán không có lợi! Nam Tuấn Sái lại không phải là một kẻ ngốc!
Huống hồ, tình cảm giữa anh và Nam Tuấn Sái, chẳng qua chỉ là Nam Tuấn Sái muốn nhận anh làm con nuôi, nhưng anh đã từ chổi.
Chỉ như vậy mà thôi!
Tân Vũ Phong hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Vào lúc này, trong lăng mộ yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Nam Tuấn Sái, đều đang trầm ngâm nín thở chờ đợi Tần Vũ Phong đáp lại.
Tần Vũ Phong lại lần nữa mở mắt ra.
"Được, nếu cậu đã muốn chiến đấu, qua bên kia đâu!"
"Tân Vũ Phong tôi, từ trước đến giờ chưa từng sợ hãi!"
"Nhưng mà Tần Thiên Lâm này, Tần Vũ Phong tôi hôm nay dám cam đoan với cậu, nếu hôm nay tôi không chết, lần sau gặp mặt, chính là ngày chết của Tần Thiên Lâm cậu!"
Tân Thiên Lâm nghe vậy, vừa muốn nói gì đó, nhưng Mộc Dung Chi lại xông lên!
Mộc Dung Chi kéo Tân Vũ Phong lại, trong đôi mắt xinh đẹp lúc này lại ướt đẫm nước mắt.
"Tần Vũ Phong, đừng, đừng kích động, đừng nên đồng ý với anh ta!"
"Thực lực của hai người chênh lệch quá lớn, anh...!anh nhất định sẽ chết!"
Câu nói sau cùng, trong giọng nói của Mộc Dung Chi mang theo âm thanh ức nở, gần như hét lên.
Tần Vũ Phong nhắm mắt lại, mỉm cười.
Anh thực sự không nhìn nhầm cô gái này.
Ở thời điểm nguy cấp này, vậy mà lại có thể đứng ra vì anh.
"Tôi, không kích động!"
Tân Vũ Phong mỉm cười, lần nữa mở hai mắt ra, kéo tay Mộc Dung Chi ra.
Quả thực, anh không hề bốc đồng.
Ngược lại, bây giờ anh hết sức tỉnh táo, ý chí chiến đấu trong cơ thể anh lúc này đang bùng cháy mãnh liệt!
"Ha ha ha!"
Tần Vũ Phong vốn đã bày thể sẵn sàng đón địch, nhưng Tân Thiên Lâm, lại cười to thành tiếng.
Tiếng cười vang vọng hồi lâu bên trong lăng mộ.
Một lúc lâu sau, Tần Thiên Lâm cường điệu lau đi...nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt.
"Người anh trai tốt của tôi, anh lấy tự tin ở đầu mà dám nói, sẽ có cơ hội gặp lại tối?"
"Hôm nay chính là ngày chết của Tân Vũ Phong anh!".
- ------------------.